Chương 2: (Vô Đề)

Lâm Việt nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cha nương mình mà cảm thấy có chút khó hiểu. Ban đầu, cậu nghĩ rằng họ sẽ nói gì đó trước, nhưng khi thấy cả hai chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mình, Lâm Việt cuối cùng không nhịn được, bất đắc dĩ mở miệng.

"Cha, nương, hai người nhìn con như vậy là sao? Có phải hôm nay Thượng gia đến, rồi nói gì đó khó nói đúng không?"

Chu Vấn Lan lập tức cho cậu một cái ánh mắt: "Con làm gì mà căng thẳng thế? Nương nhìn con cũng không được à?"

Lâm Việt nhìn bộ dáng nghiêm túc của bà, cũng không dám tranh luận, chỉ lung tung vài cái vào đầu, "Được được được, sao lại không được, nương có thấy rõ không? Nếu không thì con thò lại gần cho người xem."

Nói xong, Lâm Việt đi về phía trước, dò xét dưới chân, làm bộ như muốn dựa vào người Chu Vấn Lan, nhưng bị Chu Vấn Lan đẩy ra một cái.

"Đi đi đi, lớn thế này rồi mà còn không đoàng hoàng."

Chu Vấn Lan thở dài một tiếng, đưa tay bưng chén nước lên, uống một hơi cạn sạch, rồi nhìn nhìn cha của Lâm Việt là Lâm Viễn một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"Việt ca nhi, hôm nay Thượng gia đến để cùng chúng ta bàn về chuyện hôn nhân của hai con. Nếu chúng ta không có ý kiến gì, sáng sớm ngày kia họ sẽ mang sính lễ đến, hôm nay con không có ở đây, ta và cha con đã bàn bạc xong, trực tiếp đồng ý rồi."

Lâm Việt chống cằm, lẩm bẩm nói: "Con còn tưởng là việc gì lớn lao, hóa ra là việc Nạp Chinh* thôi mà, chuyện đã thuận lý thành chương, đáp ứng là xong thôi."

Chu Vấn Lan không nhịn được, vỗ cậu một cái, "Việc đưa sính lễ của hôn nhân này coi như đã xong, cha nương sao lại không luyến tiếc con? Thằng nhóc không tim không phổi này."

Lâm Việt vừa nghe, liền bất mãn, "Nương, lúc đó chính hai người nói người họ Thượng không tồi, con mới đồng ý hôn nhân này, thật ra con còn muốn chờ hai năm nữa rồi mới gả đi, chẳng phải hai người không đồng ý sao?"

Chu Vấn Lan giọng điệu càng lớn hơn, lý lẽ cực kỳ đúng đắn, "Nếu nương giữ con lại, sẽ kéo dài tuổi tác của con, đến lúc đó, con gả cho ai được?"

Lâm Việt chớp chớp mắt, "Đến lúc đó, con cũng trưởng thành rồi, sao lại không gả cho ai được."

Chu Vấn Lan ngạc nhiên, vươn tay nhéo mặt Lâm Việt một cái, "Da mặt cũng dày nhỉ, nghĩ cái gì đấy?"

Thấy Lâm Việt còn định nói tiếp, Chu Vấn Lan đã giành lời: "Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, nương đang nói chuyện chính sự với con."

Lâm Việt không tình nguyện, nhưng vẫn nuốt lời định nói xuống, sửa lại: "Ngài nói đi, ta nghe."

Chu Vấn Lan hắng giọng, rồi tiếp tục: "Việt ca nhi, lúc ấy ta và cha con chọn hắn, là vì nghĩ hắn là người đọc sách, nếu thật sự có thể thi đậu tú tài, thì có thể miễn thuế và lao dịch. Đến lúc đó con sẽ là phu lang tú tài, không cần như chúng ta, mỗi ngày phải làm việc vất vả ngoài đồng, nhìn trời mà ăn, dù thi không đậu, cũng có thể đi lên trấn làm nghề khác cũng tốt hơn là trồng trọt."

"Bây giờ việc hôn nhân đã định rồi, ta và cha con cũng coi như buông lòng một nửa. Giờ chỉ còn mong các con thuận lợi mà thành thân, sau này có thể sống hòa thuận, tình cảm đậm đà, cuộc sống rực rỡ."

Chu Vấn Lan nói, rồi tạm dừng một chút, Lâm Viễn tiếp lời: "Về chuyện sinh hoạt, tuy mỗi gia đình có cách sống riêng, nhưng cơ bản vẫn giống nhau, ta và nương con cũng có vài lời muốn dặn dò."

Chu Vấn Lan gật đầu theo, bà đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, lúc này chỉ nói một câu cũng không hề ngập ngừng, thao thao bất tuyệt sau một lúc lâu.

Lâm Việt ban đầu còn có thể gật đầu theo, nhưng đến cuối cùng thì cảm thấy hơi mơ hồ.

Tuy nhiên, Chu Vấn Lan vẫn không dừng lại, chỉ là thay đổi đề tài và bắt đầu miêu tả dung mạo của tiểu tử Thượng gia. Rốt cuộc, Lâm Việt từ nhỏ đã nổi bật với vẻ ngoài xinh đẹp, đặc biệt là khi còn nhỏ, chỉ thích chơi với những đứa trẻ xinh đẹp.

"Ta và cha đã con gặp qua Thượng thư sinh một lần, ngũ quan cũng coi như đoan chính, chỉ là thân hình hơi mảnh khảnh, nhưng cũng không phải chuyện lớn. Dù sao thì người đọc sách cũng không cần làm việc ngoài đồng..."

Lâm Việt hơi hứng thú, thỉnh thoảng đáp lại một câu, nghe nương mình miêu tả ngoại hình người kia, nhưng trong đầu lại không tự chủ hình dung ra một bóng dáng khác.

Nhà họ Lâm và nhà Cao tú tài chỉ cách nhau một bức tường. Từ khi Lâm Việt có ký ức, Cai tú tài đã bắt đầu mở lớp nhận học trò. Những người đến học thường xuyên qua lại trước mắt Lâm Việt, nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc lắm. Cậu chỉ nhớ phần lớn bọn họ đều khá mảnh khảnh. Chỉ có hôm nay, Thẩm thư sinh kia là khác biệt, cao lớn, vạm vỡ, không thường mặc trường sam, nhìn chẳng giống người đọc sách, mà trông lại như một thợ săn.

Lâm Việt không hiểu vì sao, những năm gần đây, dường như cậu gặp người đó thường xuyên hơn. Tuy hai người chưa từng nói chuyện, nhưng dáng vẻ của y  đã khắc sâu vào trong đầu cậu. Lúc này, vừa nghe nhắc đến thư sinh, Lâm Việt lập tức nghĩ ngay đến y.

Nghĩ ngợi một lát, Lâm Việt bất giác cảm thấy bầu không khí trở nên yên tĩnh lạ thường. Cậu ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt của nương mình, Lâm Việt không khỏi hắng giọng hai tiếng, "Con biết rồi, nương. Con sẽ sống thật tốt."

Chu Vấn Lan thở dài, chuyện hôn sự này, chưa định thì bà lo, định rồi bà lại càng lo hơn, "Sau ngày mang sính lễ đến, con nhớ phải gấp rút hoàn thành thêu chăn hỉ cho xong. Con cũng thật là, tấm vải thêu từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa xong. Không được nấn ná thêm nữa đâu đấy!"

"Hộp trang điểm, rương gỗ, những món đồ gia dụng ấy đều đã chuẩn bị sẵn cả rồi, con không cần bận tâm. Ngoài ra, nương đã thêu xong một bộ chăn hỉ lớn, cộng thêm bộ con đang thêu nữa là đủ đôi. Hỉ phục thì chờ nương và con thêu chung, chỉ mất vài ngày công là xong thôi..."

Nhắc đến hỉ phục, Lâm Việt bỗng nhiên phản ứng mạnh: "Nương, hỉ phục có thể để nương thêu hết không? Con thêm vài mũi cho có hình thức thôi, chứ thêu thùa của con thực sự chẳng ra gì."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!