Chương 19: (Vô Đề)

Lâm Việt theo sau Thẩm Hoài Chi bước ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn thấy thấp thỏm, không yên. Cậu gần như bước một bước lại quay đầu nhìn vào trong nhà. Thẩm Bình vẫn đang thở hổn hển vì tức giận, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa gì đó, giọng hùng hổ như muốn nuốt chửng cả người.

Ngược lại, Thẩm nãi nãi vẫn ngồi điềm tĩnh uống trà, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu lấy lệ, vẻ mặt bình thản, không chút dao động.

Lâm Việt nhìn cảnh đó mà không khỏi cảm thấy lo lắng: Không biết sau khi chúng ta đi, lão nhân kia có quay ra mắng cả nãi nãi không? Nãi nãi là người tốt như vậy, gặp phải loại người như ông ta đúng là uổng phí.

Mãi đến lúc trở lại Thẩm gia, Lâm Việt mới chậm rãi nhận ra: Hình như mình vừa gây rắc rối rồi..... Thanh danh của mình, coi như xong đời.

Khi cả nhóm vào nhà bếp, Lâm Việt cứ len lén quan sát sắc mặt của cha mẹ Thẩm gia, Thẩm Hoài Chi đưa cho cậu một ly trà, vẻ mặt nghiêm trang, nói:

"Uống miếng nước đi, vừa rồi nói nhiều như vậy chắc mệt lắm rồi."

Lâm Việt:

Ta quả nhiên chưa hiểu việc đời người, y đang mỉa mai mình à? Hay là bị dáng vẻ mắng người của mình dọa cho sợ rồi?

Thấy Lâm Việt chần chừ không nhận, Thẩm Hoài Chi lại hỏi:

"Không thích trà nóng sao? Vậy để ta đi rót cho em một ly nước nguội."

Lâm Việt vội đè tay y lại, giọng nói mang chút mệt mỏi:

"Không cần, cái này cũng được, ta uống cái này."

Cậu bưng ly trà, thổi nhẹ một hơi rồi uống cạn, sau đó, cậu chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn trước bàn, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Cha, nương, hôm nay là con xúc động, không nên cãi nhau với gia gia. Hai người mắng con đi."

Tống Tầm Xuân và Thẩm Chính Sơ nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra sự khó hiểu. Chúng ta giống loại người không biết lý lẽ vậy sao? Huống chi, Lâm Việt là đang đứng ra bảo vệ cả nhà chúng ta mà!

Vẻ mặt Tống Tầm Xuân chân thành nhìn Lâm Việt, dịu dàng nói:

"Việt ca nhi, tại sao chúng ta phải mắng cob? Con đứng ra bảo vệ cả nhà chúng ta như vậy, chúng ta còn phải cảm ơn con nữa kìa."

Thẩm Chính Sơ cũng gật đầu theo: Đúng vậy, đúng vậy.

Lâm Việt hơi bối rối: Có gì đó không đúng thì phải... Tuy mình không cảm thấy bản thân sai, nhưng hình như cũng không đáng được khen ngợi như vậy. Nhà này quả nhiên là kỳ lạ.

Thẩm Hoài Chi giải thích thay cha mẹ:

"Cha ta là con ruột còn từng cãi nhau với ông ấy. Ta với Lăng Chi cũng không ít lần xung đột. Danh nghĩa thì là gia gia, nhưng thực chất chẳng khác gì người xa lạ. Ông ấy chửi em trước, em đáp trả cũng là đúng, không phải lỗi của em."

Lâm Việt không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Tống Tầm Xuân, thầm nghĩ: Sao lời này nghe có vẻ không liên quan gì đến bà vậy? Thật tò mò.

Dường như hiểu được ý nghĩ của cậu, Tống Tầm Xuân khẽ cười, rồi nhẹ nhàng nói:

"Ta vốn ăn nói vụng về, không giỏi cãi nhau. Đều là cha con bọn họ giúp ta cả."

Lâm Việt nghe vậy lập tức đứng dậy, chân thành bảo đảm:

"Thế về sau con giúp người!"

Tống Tầm Xuân bật cười, vẻ mặt rạng rỡ:

"Ha ha, vậy về sau phải nhờ cậy Việt ca nhi của chúng ta rồi. Nương đi nấu cơm đây, trước khao con một bữa ra trò."

Lâm Việt:

Lại lanh mồm lanh miệng......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!