Lần trước Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt rời thôn, gần như cả thôn đều ra tiễn. Lần này trở về, chỉ dừng lại chốc lát nơi đầu thôn, nói với các thúc bá thẩm thẩm mấy câu liền rời đi.
Dẫu vậy, chân trước vừa bước vào cửa, chân sau đã có người trong thôn lục tục ghé qua.
"Aiya, Hoài Chi về rồi à? Là về ăn Tết phải không? Sao không thấy Việt ca nhi đâu?" Người hỏi chính là Phương Lâm cô cô nhà bên.
Thẩm Hoài Chi vừa mới buộc ngựa, còn chưa kịp nói với cha nương chuyện ăn Tết, tiện thể đáp luôn:
"Cô cô, Tiểu Việt không về đâu, lần này cháu về đón cha nương lên Phủ thành ăn Tết."
Thẩm Chính Sơ và Tống Tầm Xuân nghe vậy mới thả lỏng tấm lòng. Ban nãy không thấy Việt ca nhi, hai người vẫn thấp thỏm không yên.
Năm ngoái họ cũng đón Tết ở Phủ thành, Thẩm Phương Lâm đã sớm quen, chẳng cần khách sáo gì, liền dứt khoát đáp:
"Vậy thì tốt, nhị ca, nhị tẩu cứ yên tâm đi, heo trâu trong nhà để ta qua cho ăn."
Năm ngoái cũng vậy, hai nhà vốn quen giúp đỡ lẫn nhau. Ai có việc cần đi xa, chỉ cần nhà bên còn ở lại, sẽ thay nhau chăm nom súc vật, lúc rảnh rỗi còn hay ghé sang xem xét, phòng có kẻ gian lẻn vào.
Tống Tầm Xuân cũng chẳng khách sáo, mỉm cười nắm lấy tay bà:
"Vậy ta cũng không khách khí nữa, đợi chúng ta trở về sẽ mời cả nhà sang uống rượu."
Thẩm Phương Lâm phất tay:
"Ôi chao, đừng có khách sáo vậy, thôi ta không quấy rầy nữa, Hoài Chi khó khăn lắm mới về được một chuyến, ta về trước đây. Đến lúc đi nhớ báo một tiếng nhé, mấy ngày này trong nhà lúc nào cũng có người ở."
"Này, vậy ta không giữ muội lại nữa."
Thẩm Phương Lâm đi rồi, cha con Thẩm Quảng Sơ cũng tới, còn có nương của Thẩm Nguyên Chi, rồi tam thẩm, tứ thúc, ngũ bá... Kéo nhau đến một đám lớn, Thẩm Hoài Chi cũng chẳng kịp làm gì khác, đành mời hết thảy vào nhà uống trà.
Ngồi trò chuyện một lát, Tống Tầm Xuân liền lặng lẽ đến gọi y ăn cơm:
"Cơm canh ta đã hâm nóng rồi, mau qua ăn đi. Ở đây có cha con lo liệu, con không cần bận tâm. Còn con ngựa kia, ta cũng đã cho ăn cỏ khô, chỉ là không biết ngựa với trâu có ăn giống nhau không, lát nữa con xem qua một chút."
Tống Tầm Xuân đã ngoài bốn mươi, cả đời cũng chỉ thấy ngựa có một lần khi lên trấn. Ban nãy thấy Thẩm Hoài Chi đánh xe ngựa về, bà còn bị dọa cho một trận. Chỉ là khi ấy lo tiếp người, chẳng kịp nhìn kỹ con ngựa.
Đến giờ mới thấy nó thật cao to, chắc chắn vô cùng quý giá, nếu lỡ cho ăn nhầm thứ gì thì không ổn.
"Nương, con đi ngay đây. Dọc đường con đã cho nó ăn rồi, giờ có cỏ khô lót dạ là được. Thẩm và các bá mẫu đều ở đây, nương cũng đừng tất bật nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi."
"Biết rồi, biết rồi, con mau đi ăn đi, để nguội lại không ngon."
Trong phòng có đến bảy tám người, người uống trà, kẻ cắn hạt dưa. Lúc đầu ai cũng xoay quanh chuyện của phu phu Thẩm Hoài Chi và Lâm Việt, về sau câu chuyện lại chuyển hướng, giờ thì đang bàn xem đầu năm khi nào sẽ khởi công cày ruộng.
Đợi đến khi Thẩm Hoài Chi ăn xong quay lại, câu chuyện mới kéo về chủ đề cũ.
"Hoài Chi, các ngươi ở Phủ thành có ổn không? Nếu có việc gì cần giúp đỡ cứ nói một tiếng, chúng ta tuy không dư dả bạc tiền, nhưng sức lực thì vẫn có đấy!"
"Tam thúc, bọn cháu vẫn tốt lắm, mọi người cứ yên tâm."
"Vậy là tốt rồi, tốt rồi!"
Thẩm Quảng Sơ bóc xong hạt dưa trong tay, mở miệng hỏi:
"Chính Sơ, lần này các ngươi đi thì khi nào về? Nhớ khóa cửa kỹ vào, nhưng cũng không cần quá lo, mấy ngày Tết thôn dân đều ở nhà, cứ để bọn nhỏ Nham Chi qua trông nom mỗi ngày, phòng ngừa bất trắc."
Thẩm Chính Sơ thật sự không biết.
Con trai ông mới về được hai khắc, đến giờ hai cha con còn chưa có cơ hội nói riêng câu nào, đành quay sang nhìn Thẩm Hoài Chi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!