Vào tháng Chạp, khắp nơi đều lạnh giá. Thành phủ có phần đỡ hơn thôn Lâm Thủy, nhưng cũng đã có một trận tuyết nhỏ. Năm ngoái, Lâm Việt còn cùng Hà Tường và mọi người hẹn nhau ra ngoài thưởng tuyết, năm nay thì chẳng còn hứng thú. Nếu không phải chuyện quan trọng, cậu thậm chí chẳng muốn ra khỏi sân.
Một là do mang thai, đi đứng khó chịu. Hai là bởi mặc quá nhiều lớp áo, khoác hai chiếc áo bông dày cộp, giơ tay cũng khó, chứ đừng nói làm gì khác.
Trong tiệm, tay nghề của Từ Lạc và Viên Lê ngày càng khá, Lâm Việt cũng dần ít lui tới hơn. Cậu chỉ dậy sớm vào bếp làm hai, ba món điểm tâm, khi đông khách thì ra quầy tính toán sổ sách, còn lại phần lớn thời gian đều ngồi bên bếp lửa trong hậu viện hoặc gian bếp để sưởi ấm.
Lâm Việt đã mang thai hơn tám tháng, bụng ngày càng lớn, suốt ngày lưng mỏi eo đau. Mấy chiếc ghế trong nhà ngồi đều không thoải mái, nên từ một tháng trước, khi hai người ra ngoài dạo chơi, họ đã ghé tiệm bàn ghế, mua một chiếc ghế nửa nằm.
Trên ghế lót một tấm đệm cũ trong nhà, còn có thêm một chiếc gối bông và một tấm chăn mỏng. Thường ngày, khi sưởi ấm hay may áo quần, Lâm Việt đều ngồi trên chiếc ghế này.
Tuy tay nghề may vá của cậu không quá khéo léo, nhưng đứa nhỏ sắp chào đời, dù sao cũng phải tự tay làm lấy vài bộ y phục.
Đợi đến khi Lâm Việt chậm rãi hoàn thành chiếc áo đã may suốt hai ngày qua, Thẩm Hoài Chi cũng vừa tan học trở về.
Từ giữa tháng Chạp, thời gian tan học của Thẩm Hoài Chi sớm hơn nửa canh giờ so với trước. Cộng thêm việc đi lại bằng xe ngựa, buổi tối y về nhà vừa khéo trùng với lúc tiệm đóng cửa.
Ngày mai là kỳ nghỉ ngắn, Điền Sinh dắt ngựa vào chuồng mới dựng không lâu, cho ăn uống no nê, quét dọn xong liền về nhà.
Thẩm Hoài Chi vừa vào nhà, trên người còn mang theo hơi lạnh, sợ làm Lâm Việt bị rét, nên mỗi tối về nhà, y đều thay quần áo trước rồi mới ra trước viện tìm cậu.
"Lò than sắp tàn rồi, sao không bỏ thêm mấy thanh củi vào?"
Lâm Việt ngáp một cái, giọng nói lười biếng, ngắt quãng:
"Đắp chăn rồi, không thấy lạnh, nên quên mất."
Thẩm Hoài Chi không nói gì, chỉ bước đến chạm vào tay cậu. Quả thật rất ấm, ngay cả khuôn mặt cũng ửng đỏ, y mới yên tâm:
"Buồn ngủ thì cứ chợp mắt một lát, lát nữa ta nấu cơm xong sẽ gọi em."
Hôm nay thời tiết không được tốt, bầu trời âm u nặng nề, Lâm Việt thò đầu nhìn ra ngoài một chút, rồi lắc đầu nói:
"Làm ngay trên bếp lò đi, hôm nay ta không thèm ăn gì nhiều, nấu một nồi canh mì, hấp thêm ít lạp xưởng, ăn tạm là được."
Thẩm Hoài Chi gật đầu, cuối cùng lại hạ giọng hỏi:
"Trước đó cha nương có mang đến không ít củ cải non, trong nhà cũng còn ít canh xương từ tối qua, có muốn hầm thêm món củ cải không?"
Lâm Việt nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
Có bát canh củ cải cũng hay, vừa khéo ăn một bát canh mì mặn, một bát canh ngọt, cuối cùng là một bát canh mì nhạt, thế là xong bữa tối.
Đã làm canh mì thì không cần vào bếp sau, bột mì trong hậu viện có sẵn. Thẩm Hoài Chi bỏ thêm vài khối than vào lò, xắn tay áo lên nhào bột.
Dạo gần đây, tay nghề nấu nướng của y ngày càng thành thạo, chẳng mấy chốc, canh mì và lạp xưởng đã được bày lên bàn. Củ cải trắng trong nồi còn hơi cứng, nhưng cũng vừa khéo, ăn đến nửa chừng là có thể thưởng thức.
Bữa cơm tối, hai người bàn về chuyện đón năm mới năm nay. Năm ngoái họ đã ăn Tết tại Phủ thành, năm nay vốn định về quê, nhưng Lâm Việt bất tiện, có lẽ vẫn phải ở lại đây. Cũng may năm nay đã có nhà riêng, cha nương và đệ đệ hai bên qua đây cũng có chỗ ở.
Bát canh mì còn nóng, Lâm Việt dùng thìa khuấy nhẹ, ngẩng đầu hỏi Thẩm Hoài Chi:
"Khi nào các huynh được nghỉ? Vẫn như năm ngoái, đến 28 tháng Chạp mới bắt đầu sao?"
Thẩm Hoài Chi cười nhẹ:
"Năm nay sớm hơn nhiều, 26 đã được nghỉ rồi. Lão phu tử vốn định cho nghỉ ngay hôm nay, nhưng Trịnh giáo thụ không đồng ý."
Triệu lão phu tử và Trịnh giáo thụ từng là đồng môn thời trẻ, mà sư phụ của họ lại chính là cha của Trịnh giáo thụ. Dù hai người chênh lệch tuổi tác, nhưng Triệu lão phu tử vẫn luôn xem Trịnh giáo thụ như huynh đệ. Ông cụ nhận làm tiên sinh dạy học cũng vì Trịnh giáo thụ.
Dĩ nhiên, không phải tất cả đều do một mình ông cụ quyết định, Trịnh giáo thụ cũng thường xuyên ghé qua, chỉ là công việc ở phủ học bận rộn, thời gian rảnh rỗi không nhiều. Hơn nữa, ông kỳ vọng năm nay trong đám Cử Nhân sẽ có người đỗ Tiến Sĩ, tất nhiên không thể dễ dàng để bọn họ về nhà sớm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!