Chương 176: (Vô Đề)

Tri phủ đại nhân của phủ Ngô Châu cùng Trịnh giáo thụ của phủ học đều là những người thực tế. Lần này, phần thưởng không chỉ có bạc vụn mà còn có vải vóc, trà khô, cùng một bộ văn phòng tứ bảo.

Vải là một màu xanh lam nhạt, sớ vải dày mịn, chạm tay vào vừa mềm vừa mướt, chẳng rõ là chất liệu gì, nhưng so với vải bông mịn trong tiệm vải bọn họ từng mua còn tốt hơn gấp mấy lần.

Lâm Việt chợt động lòng, hiện tại Thẩm Hoài Chi đã là Cử Nhân, dù gì cũng nên có đôi ba bộ y phục đứng đắn để diện khi cần thiết. Khúc vải này vừa hay có thể đem đến tiệm, tìm một thợ khéo tay may cho y hai bộ. Phần còn lại thì may áo cho đứa nhỏ, thêm mấy bộ trung y cho cả hai người, vậy là vừa vặn.

Cậu tính toán chu đáo, nhưng nào biết Thẩm Hoài Chi trên đường về cũng đã suy nghĩ cặn kẽ. Y định trước tiên may cho Lâm Việt hai bộ y phục, thêm hai bộ trung y, phần còn lại mới may mấy bộ áo nhỏ cho hài tử.

Nếu vẫn còn dư, đến Tết lại may thêm một bộ nữa cho Lâm Việt.

"Không biết khúc vải này là loại gì, tiệm vải chúng ta hay đến cũng không có. Mấy hôm nữa rảnh rỗi, ta đi chỗ khác xem thử, nếu có sẽ mua thêm một tấm, may cho cậu một bộ. Lần này ta sẽ chọn màu mà em thích nhất, hoặc hồ lục, hoặc thanh bích."

Hồ lục ():

Là màu xanh lục nhạt pha một chút xanh lam, giống màu nước hồ trong trẻo phản chiếu ánh sáng.

Thanh bích (): Là sự kết hợp giữa màu xanh lam (thanh) và màu xanh lục (bích), tạo thành một tông xanh ngọc sâu hơn hồ lục, nhưng vẫn trong trẻo và sáng sủa.

Màu này thường gợi đến đá ngọc bích hoặc nước biển trong xanh

Lâm Việt nghe y lẩm bẩm mãi, nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành bật cười:

"Ta nào có mặc hết từng ấy y phục? Bộ trên người ta còn mới tinh đây này, cứ nghe ta đi."

Thẩm Hoài Chi còn muốn nói thêm, nhưng vừa hé môi đã thấy Lâm Việt nhướng mày, cất giọng hỏi một câu chí mạng:

"Chẳng lẽ huynh không nghe ta sao?"

Lời này quá nguy hiểm, Thẩm Hoài Chi nuốt nước bọt, lập tức lắc đầu, quả quyết đáp:

"Không có, sao lại không nghe chứ? Trong nhà là em làm chủ."

Lâm Việt hài lòng gật đầu:

"Vậy chờ mấy hôm nữa bớt bận, ta sẽ mang vải đi may y phục."

Nếu không phải tay nghề may vá của mình quá tệ, cậu còn định tự làm lấy.

Vải thời này không giữ được lâu, để lâu màu sẽ xỉn, sờ vào cũng chẳng còn mềm mại như ban đầu. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện cất đến cuối năm mới mặc, dù sao thì mặc lúc nào chẳng như nhau, tốt nhất là nên mặc sớm.

Nói không chừng nếu rảnh rỗi, cậu còn muốn đi ngay ngày mai. Nhưng tiệm điểm tâm hôm nay làm ăn ngoài dự kiến, từ sáng đến trưa khách khứa chưa từng ngớt.

Lại có cả người từ xa tìm đến, mà không phải vì điểm tâm, mà là vì vị Cử Nhân — Thẩm Hoài Chi. Người nọ đích danh muốn mua bánh Định Thắng và Trạng Nguyên, nhưng hôm nay chỉ có Định Thắng, hắn bèn tỏ ra thất vọng.

Lâm Việt liền nhân cơ hội nhận lời ngày mai sẽ làm, thậm chí còn dự định biến hai loại bánh này thành điểm tâm trứ danh của tiệm. Xem ra có thể bán lâu dài.

Sắp xếp xong chuyện vải vóc, Lâm Việt đem mấy thỏi bạc thu vào tráp. Tổng cộng 20 lượng, trước đây, nếu còn ở thôn, chừng này đã đủ cho cả nhà tiêu dùng cả năm.

Thẩm Hoài Chi vẫn lặng lẽ nhìn Lâm Việt hớn hở đặt bạc vào hộp, sau đó lôi hết các tráp bạc ra, từng cái từng cái đếm lại. Bàn tính đặt ngay bên tay, thi thoảng lại khẽ gảy vài hạt, từ khoé môi đến ánh mắt đều ánh lên vẻ vui mừng.

Sau đó, ánh mắt Thẩm Hoài Chi rơi xuống cổ tay của Lâm Việt.

Trên tay trái cậu đeo hai chiếc vòng bạc, đều là từng chút từng chút sắm sửa trong năm nay. Trước đây nhìn thấy đã cảm thấy rất đẹp, vô cùng hợp với cậu. Khi đeo lên, chúng khẽ leng keng, càng tôn lên làn da trắng nõn cùng cổ tay thon thả.

Nhưng hôm nay nhìn lại, Thẩm Hoài Chi bỗng dưng cảm thấy... dường như không còn hợp nữa.

Y khẽ đưa tay sờ vào món đồ trong ngực áo, rồi đứng dậy đi về phía Lâm Việt, giọng trầm ấm cất lên:

"Vẫn chưa tính xong sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!