Chương 16: (Vô Đề)

Lâm Việt đang ở tư thế nửa cúi mình trong thau tắm, lại thêm tâm trí có phần thả lỏng, nên cậu không kịp nhận ra Thẩm Hoài Chi đã bước vào, dẫn tới hiện tại hai người xấu hổ nhìn nhau.

Cả hai không hẹn mà cùng nghĩ đến một điều:

Sao hôm nay lại xấu hổ đến thế này?

Trong thoáng chốc, Thẩm Hoài Chi đỏ mặt tía tai, bối rối không biết phải làm sao. Y thấy xấu hổ vì đầu óc mình lúc này chỉ toàn nghĩ đến khoảng da trắng nõn trên cổ Lâm Việt, khiến bản thân không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, gương mặt nóng bừng.

Lâm Việt vẫn giữ nét mặt không cảm xúc, lặng lẽ ngồi thẳng dậy, rồi co mình lại trong thau tắm. Cậu dùng khăn che mặt như thể muốn giả vờ không nhìn thấy gì.

Hiển nhiên đây không phải là lúc để Thẩm Hoài Chi suy nghĩ quá nhiều. Khi tay vừa chạm đến cánh cửa định mở ra ngoài, y chợt cảm thấy hành động này có phần bất lịch sự.

Sau một hồi do dự, y vẫn hạ giọng nói:

"Xin lỗi..... Ta thấy trong phòng không thắp đèn, tưởng em đã ngủ nên không gõ cửa. Thật thất lễ..... Ta sẽ ra ngoài đợi. Khi nào xong thì gọi ta. À, thau nước tắm hơi nặng, lát nữa ta sẽ đến đổ giúp, em chỉ cần để đó là được."

Hôm nay, trong ngày thành thân, nến đỏ ở tân phòng đã được thắp lên từ lúc tân lang ra ngoài. Nhưng nến đỏ dù lớn hay nhỏ đều có giới hạn, thường sẽ cháy dở một đoạn sau lễ bái đường, và vào buổi tối thì sẽ cháy hết.

Khi Thẩm Hoài Chi bước vào, ánh nến trong phòng đã trở nên mờ nhạt. Bên ngoài còn treo đèn lồng, ánh sáng lờ mờ khiến người ta khó nhìn rõ tình hình trong phòng.

Nghe thấy tiếng đáp lại khẽ khàng của Lâm Việt, Thẩm Hoài Chi cẩn thận đẩy hé cánh cửa, nhìn quanh một lượt. Thấy bên ngoài không có ai, y mới nhanh chóng lách mình ra ngoài.

Gần như ngay lúc cánh cửa vừa khép lại, Lâm Việt vội lau khô người, khoác nhanh áo lót. Cậu thực sự không muốn bị bắt gặp thêm một lần nữa. Mấu chốt là chuyện này chẳng thể trách người khác, nhưng Lâm Việt cũng chẳng muốn tự trách mình. Cuối cùng, cậu chỉ biết âm thầm trách móc người đã chọn ngày cưới:

Có phải là thiếu kinh nghiệm hay không, chọn ngày cũng không được tốt. Hừ!

Lâm Việt tự chỉnh trang lại bản thân, sau đó dọn dẹp sạch sẽ xung quanh thau tắm. Thử nhấc thau tắm lên, cảm thấy trọng lượng vẫn trong khả năng di chuyển, liền nhấc nó đặt phía sau cánh cửa, lại đem thùng gỗ đựng nước ấm đặt gọn gàng.

Dù đang ở trong phòng ngủ, nhưng Lâm Việt vẫn cảm thấy ngại khi chỉ mặc áo trong mà đối diện với Thẩm Hoài Chi. Vì vậy, cậu mở tủ lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài, chỉnh lại quần áo gọn gàng rồi mới bước đến cửa, thử gọi nhỏ một tiếng.

Quả nhiên, Thẩm Hoài Chi vẫn đang chờ bên ngoài.

"Huynh vào đi, ta xong rồi."

Thẩm Hoài Chi lúc này cực kỳ cẩn thận, trong lòng còn chậm rãi đếm đến mười trước khi đẩy cửa bước vào, vào cửa không thấy được người còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Biểu cảm đó của y không thoát khỏi ánh mắt của Lâm Việt, cậu đột nhiên hỏi:

"Bên ngoài còn có người sao?" Xem xong quá trình Thẩm Hoài Chi biến sắc, Lâm Việt âm thầm cảm thấy mãn nguyện, trong lòng không khỏi cười trộm.

Thẩm Hoài Chi hoàn toàn không nhận ra sự bỡn cợt trong câu hỏi của Lâm Việt, nghiêm túc trả lời:

"Khách khứa đã về hết khi trời còn chưa tối. Những người còn lại chỉ có vài thúc bá và thẩm thẩm, nương vừa tiễn họ ra khỏi cửa. Hiện tại bên ngoài chỉ còn cha ta và Lăng Chi."

Lâm Việt gật đầu, cảm thấy đã đến lúc nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy Thẩm Hoài Chi vẫn còn mặc bộ hỉ phục, cậu bèn hỏi:

"Huynh có định về phòng rửa mặt không?"

"Ta rửa ở nhà bếp. Em cứ nghỉ ngơi trước, không cần đợi ta."

Lâm Việt ngẩng đầu, vẻ mặt hơi nghi hoặc:

"Còn việc gì chưa làm xong sao?"

Thẩm Hoài Chi thoáng khựng lại, rồi khẽ đáp: Không, xong cả rồi.

Vậy ta chờ huynh.

Từ lâu, Thẩm Hoài Chi đã biết giọng nói của Lâm Việt rất êm tai. Tiếng cười của cậu tựa như gió thoảng qua tường viện, nhẹ nhàng như cánh hoa đáp xuống vai người qua đường. Không cần dùng sức cũng có thể khiến lòng người xao động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!