Chương 14: (Vô Đề)

Vừa qua giờ Tỵ, từ phía cửa thôn đã vọng đến tiếng sáo tiếng trống rộn ràng – đội rước dâu của Thẩm gia đến rồi.

Vừa vào đến cửa thôn, trong đoàn người đã có người bước ra bên vệ đường châm một chuỗi pháo, tiếng nổ "Bùm bùm" vang lên náo nhiệt. Lũ trẻ trong thôn nghe tiếng liền ùa ra, chen chúc xem náo nhiệt.

Dẫn đầu là một cậu bé khỏe khoắn, lanh lợi, phía sau còn một dãy trẻ nhỏ lon ton chạy theo. Nhóc vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn đám bạn, cười nói:

"Tân lang của Lâm Việt ca ca tới rồi! Mau ra xem đi!"

"Tân lang cao quá! Cao hơn tất cả mọi người ở đây!"

"Ta cũng muốn được cao như vậy!"

Trong đám trẻ con ấy, có một cậu béo lùn, chắc nịch, miệng vẫn đang mút ngón tay, nói chuyện chậm rãi, không lanh lợi cho lắm: "Nãi nãi của ta nói tân lang sẽ cho chúng ta ăn kẹo, có thật không?"

Bên cạnh nhóc là một cậu bé béo lùn khác, nhưng là một tiểu ca nhi, cũng chậm rãi đáp lời: "Tỷ tỷ ta nói, phải đến cửa nhà Lâm Việt ca ca mới được phát kẹo."

"Tại sao chứ? Ta muốn ăn ngay bây giờ cơ, ai u..."

Vừa dứt lời, tiểu mập mạp tham ăn đã bị tỷ tỷ gõ một cái rõ đau lên đầu, mắng:

"Ngu ngốc! Lâm Dương ca ca vừa mới nói rồi, chúng ta phải chắn cửa, không cho bọn họ đi qua. Chờ họ phát kẹo xong mới được tránh ra!"

Cậu nhóc ôm đầu, ấm ức nói: "Nhưng huynh ấy cao thế kia, còn đệ lùn thế này, huynh ấy nhấc một cái là xách đệ đi mất rồi. Làm sao đây?"

"Ha ha ha, đám tiểu hài tử này đúng là thú vị thật! Hoài Chi, xem ra con đường vào cửa của đệ bị bọn chúng phong tỏa rồi. Đợi chút nếu không vào được cửa, đệ cũng không thể xách người ta lên đâu nhé!"

Đám trẻ con chạy tới tụ tập cũng không hẳn để chặn đường, mà chỉ loanh quanh bên đường, vừa chạy tới phía trước vừa quay lại, trông như thể đang tự mình dẫn đường cho đoàn đón dâu. Vì vậy, đoàn người không dừng lại mà vẫn tiếp tục tiến về phía trước, chỉ là đi chậm hơn và luôn để mắt tới bọn trẻ.

Người phụ trách phát kẹo là Thẩm Nham Chi, đường ca của Thẩm Hoài Chi. Tính tình hắn khá nghịch ngợm, nghe mấy lời nói trẻ con ngây ngô liền muốn trêu chọc đường đệ mình một phen.

Thẩm Hoài Chi, người tính tình vốn có chút trầm lặng, thường xuyên bị trêu chọc nhưng hiếm khi đáp trả, hôm nay lại phá lệ lên tiếng, nói: "Đường đều ở chỗ đường ca. Nếu không đủ, thì dựa vào đường ca ôm lũ nhóc đi qua là được."

"Ha ha, Nham Chi, ngươi liệu có được không đấy? Ngươi đâu có cao bằng Hoài Chi, lỡ bọn trẻ chẳng thèm để ý tới ngươi thì sao?"

"Đi đi, ta lo được. Lại chẳng phải việc của ngươi."

Cả đoàn phá lên cười, vừa cười đùa vừa tiến đến khúc quanh dẫn vào cổng Lâm gia. Từ xa, họ đã nhìn thấy trên cửa chính được treo vải đỏ rực rỡ.

Thẩm Nham Chi lập tức quay đầu, hối thúc những người mang pháo trúc: "Mậu Chi, Cảnh Sơn, nhanh nhanh! Đốt pháo trúc đi, chú ý đừng để mấy đứa nhỏ lại gần, đừng làm chúng sợ!"

"Tới đây, ca, đốt luôn ở đây luôn à?"

Thẩm Nham Chi liếc nhìn khoảng cách, xua tay: "Đi thêm vài bước nữa. Ở đây xa quá."

"Được rồi."

Những người khác cũng bắt đầu nghiêm chỉnh lại khi thấy đám đông náo nhiệt trước cửa nhà họ Lâm. Chiêng trống, kèn sáo đều dần trở nên rộn ràng, đầy khí thế.

Thẩm Hoài Chi dẫn đầu đoàn người, bên cạnh là người chứng hôn và bà mối, tiếp đến là các bậc thúc bá, cữu cữu. Theo sau là những người khiêng kiệu, đa phần đều là bạn bè thân thiết hoặc huynh đệ cùng thế hệ với Thẩm Hoài Chi. Người gõ chiêng, đánh trống được bố trí trước và sau kiệu hỷ, phối hợp nhịp nhàng.

Bà mối hôm nay chính là Lý bà mối – người đã làm mai ngày trước. Bà ta bước lên trước, khuôn mặt rạng rỡ, cao giọng nói: "Hôm nay là ngày lành tháng tốt, hỷ kết lương duyên, đôi trẻ thành gia! Gia trạch quý phủ giăng đèn kết hoa, trong ngoài rộn ràng tưng bừng. Tân lang thành tâm thành ý đến đón dâu, mong quý phủ rộng mở cửa đón, phúc khí tràn đầy, tài lộc như nước!"

Cửa lớn Lâm gia vừa mở ra, lũ trẻ con khi nãy đã ùa vào đứng chắn trước cửa. Đằng sau cánh cửa, cha mẹ của Lâm Việt cùng phụ nhân chưởng sự đứng ngay ngắn chờ. Bà mối vừa dứt lời, phụ nhân đó liền mở miệng: "Trẻ con vui mừng đón khách, nhưng không có kẹo mừng thì cửa không mở đâu."

Lũ trẻ đã sớm chờ không kịp, nghe vậy lập tức nhốn nháo, đồng thanh hô lên:

"Ăn kẹo! Ăn kẹo!"

Lũ trẻ đã nghe nói từ trước, người cầm kẹo là Thẩm Nham Chi, mà hắn lại đứng ngay cạnh Thẩm Hoài Chi. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã bị bọn trẻ vây quanh. Khắp nơi đều là những bàn tay nhỏ bé giơ cao, chờ đợi nhận kẹo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!