Chương 13: (Vô Đề)

Một phụ nhân trẻ tuổi mặc xiêm y màu nâu ngó sen, cười đến mi mắt cong cong: "Nhị đường ca của đệ sớm đã dặn ta, nhất định phải đến xem đệ có thẹn thùng khi thành thân không."

Mấy người đi theo cũng cười ồ lên, trong đó có một ca nhi trẻ tuổi nhất—Tần Nhiên, cũng góp lời: "Cũng phải thôi, nếu không vì tam biểu ca của đệ đang bận không đi được, hơn nữa không tiện vào tân phòng, thì lúc này tự huynh ấy tới đây rồi."

Lâm Việt hơi mất tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng. Trong lòng thầm nghĩ, mấy người ca ca này cũng thật thù dai. Chẳng qua trước đây, khi họ thành thân, mình chỉ trêu vài câu, rồi kể mấy chuyện thời nhỏ để chọc cười mọi người. Vậy mà bây giờ, họ còn kéo cả tẩu tử và ca phu đến đây để trả đũa. Thật sự cần thiết như vậy sao?

"Nhị tẩu, ca phu, hai người như thế nào lại giúp ca ca mà không giúp ta, ta ghen tị rồi đó."

"Ha ha ha, làm sao không giúp đệ. Nếu không giúp, e là lúc này tam biểu ca đã vào đây rồi. Hắn còn nói ngày mai, lúc tân lang đến, muốn cùng người ta từ từ trò chuyện đó."

Lâm Việt nghe xong thì hối hận không thôi, tự nhủ: Sớm biết thế này, lúc đó mình đã kín miệng một chút, không nên kể chuyện tam biểu ca khi còn nhỏ rơi xuống hố phân cho ca phu nghe.

"Tam biểu ca thật quá đáng! Huynh ấy không sợ người ta nghe xong rồi không dám cưới ta nữa sao?"

Tần Nhiên từ nhỏ đã chơi thân với Lâm Việt, sau lại gả cho biểu ca của cậu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt, nói lời gì cũng không cố kỵ, nghe vậy thì cười vang, "Ha ha, ai bảo lúc đó ngươi kể chuyện đó vừa đúng lúc bị huynh ấy nghe được. Ngươi không biết đâu, huynh ấy nhắc chuyện đó mãi với ta, nhắc đến phát chán."

Lâm Việt thò lại gần kéo tay Tần Nhiên, trách móc: "Lúc đó ngươi cứ ép ta phải kể. Ta còn bảo không thích hợp mà ngươi cứ không chịu nghe."

Tần Nhiên chẳng có chút chột dạ nào, mỉm cười tinh quái: "Ai bảo ngươi lúc đó che che giấu giấu, càng làm ta tò mò muốn biết. Ngươi trêu ghẹo biểu ca thì thôi, còn kể đến tỉ mỉ như vậy."

Mắt thấy Lâm Việt có xu thế tạc mao, Tần Nhiên vội vàng sửa lời: "Được rồi được rồi, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ấy nói lung tung. Thật đó, ta bảo đảm."

Lâm Việt nhìn bộ dáng lời thề son sắt của Tần Nhiên, miễn cưỡng gật đầu: "Ngươi nhớ lời ngươi nói đấy, nếu không ta sẽ kể với biểu ca ngươi trước đây..."

"Ưm ưm ưm.....!!!"

Tần Nhiên vội vàng bịt miệng Lâm Việt: "Đừng nói nữa, ta không lừa ngươi đâu! Mau tha cho ta!"

Hai người họ đùa giỡn, cười nói vui vẻ, làm không khí trở nên náo nhiệt. Người bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là Tần Nhiên – thân đại tẩu của Hạ Quỳnh Phương., vừa cười vừa hỏi: "Việt ca nhi, ta đến giúp đệ đây. Nói mau, Nhiên ca nhi của chúng ta giấu bí mật gì thế?"

Tần nhiên vội vàng lắc đầu, "Không có không có, tẩu tử phải tin tưởng đệ, thật sự không có."

Lâm Việt thực sự muốn nói điều gì đó, ánh mắt loé lên tia do dự, nhưng tiếc rằng không thể thoát khỏi tay của Tần Nhiên.

Một đám người trong phòng vừa nói vừa cười suốt nửa canh giờ, cuối cùng Hạ Quỳnh Phương mới mở miệng cáo biệt: "Việt ca nhi, thời gian không còn sớm, chúng ta sẽ đi ra ngoài hỗ trợ trước, sáng mai lại đến bồi đệ."

Lâm Việt tuy có chút luyến tiếc, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu: "Được, tẩu tử, sáng mai mọi người nhất định phải tới nhé!"

"Yên tâm đi, nếu bận thì chúng ta sẽ thay phiên ở lại đây, ít nhất đảm bảo luôn có một người ở bên ngươi."

Lâm Việt lúc này mới vui vẻ hơn, cười nói: "Tẩu tử, ca phu, mọi người thật tốt với ta."

Hạ Quỳnh Phương cười xua tay: "Vậy chúng ta ra ngoài trước nhé, đệ cứ tự chơi một lát."

Lâm Việt tiễn mọi người ra đến cửa, sau đó mới xoay người trở lại mép giường. Lúc này, hứng thú của hắn lại nổi lên, liền lấy chiếc túi tiền đã thêu xong từ tủ đầu giường ra, chuẩn bị buộc thêm hai sợi tua rua để chiếc túi trông bớt đơn điệu.

Khi trong tay bận rộn làm việc, thời gian luôn trôi qua thật nhanh. Đợi đến khi Lâm Việt hoàn thành việc buộc tua, đã là lúc ăn chiều.

Sân nhà họ Lâm vẫn đông vui náo nhiệt như trước. Có hơn mười người trong thôn đến phụ giúp, cộng thêm cả gia đình họ Lâm, vừa vặn đủ ba bàn ăn. Món ăn tuy không phải quá phong phú, nhưng đủ ấm cúng.

Trong thôn, điều kiện của các gia đình khá tương đồng, có thể ăn no mặc ấm đã là điều quý giá. Các dịp lễ cưới, tang ma, hay yến tiệc cũng đều tổ chức giản dị.

Trong thôn, người thân cận thường đến nhà chính trước một ngày để hỗ trợ chuẩn bị, đồng thời cũng ăn cơm chiều tại nhà chính. Đến ngày thành thân, những người khách mời sẽ sớm tới cửa, mang theo lễ vật. Tiền biếu không chỉ giới hạn ở tiền mặt mà phần lớn là gạo, mì hoặc trứng gà, mang ý nghĩa chúc phúc và hỗ trợ.

Theo phong tục cưới gả trong thôn, nhà tân nương/tân phu lang sẽ tổ chức tiệc chính vào buổi trưa ngày thành thân, còn nhà tân lang sẽ tổ chức vào buổi tối cùng ngày. Những người được mời làm đầu bếp hoặc phụ trách nấu nướng chỉ cần chuẩn bị các món ăn cho bàn tiệc vào ngày thành thân. Sau khi hoàn thành tiệc, công việc của họ cũng xem như đã kết thúc.

Thời gian tổ chức tiệc chính được sắp xếp dựa trên truyền thống đón dâu trong thôn. Buổi sáng, tân lang cùng đoàn đón dâu sẽ đến nhà tân nương hoặc tân phu lang dùng bữa trưa tại đó. Sau khi cùng nhau bái biệt cha mẹ, họ mới có thể đưa tân nương/tân phu lang về nhà mình. Vì vậy, tiệc chính ở nhà tân nương/tân phu lang thường diễn ra vào buổi trưa.

Ngược lại, tân nương/ tân phu lang và đoàn dâu sẽ đến nhà tân lang vào buổi tối, nên tiệc chính nhà tân lang sẽ được tổ chức vào buổi tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!