Chương 13: (Vô Đề)

Một phụ nhân trẻ tuổi mặc xiêm y màu nâu ngó sen, cười đến mi mắt cong cong:

"Nhị đường ca của đệ sớm đã dặn ta, nhất định phải đến xem đệ có thẹn thùng khi thành thân không."

Mấy người đi theo cũng cười ồ lên, trong đó có một ca nhi trẻ tuổi nhất—Tần Nhiên, cũng góp lời:

"Cũng phải thôi, nếu không vì tam biểu ca của đệ đang bận không đi được, hơn nữa không tiện vào tân phòng, thì lúc này tự huynh ấy tới đây rồi."

Lâm Việt hơi mất tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng.

Trong lòng thầm nghĩ, mấy người ca ca này cũng thật thù dai. Chẳng qua trước đây, khi họ thành thân, mình chỉ trêu vài câu, rồi kể mấy chuyện thời nhỏ để chọc cười mọi người. Vậy mà bây giờ, họ còn kéo cả tẩu tử và ca phu đến đây để trả đũa.

Thật sự cần thiết như vậy sao?

"Nhị tẩu, ca phu, hai người như thế nào lại giúp ca ca mà không giúp ta, ta ghen tị rồi đó."

"Ha ha ha, làm sao không giúp đệ. Nếu không giúp, e là lúc này tam biểu ca đã vào đây rồi. Hắn còn nói ngày mai, lúc tân lang đến, muốn cùng người ta từ từ trò chuyện đó."

Lâm Việt nghe xong thì hối hận không thôi, tự nhủ:

Sớm biết thế này, lúc đó mình đã kín miệng một chút, không nên kể chuyện tam biểu ca khi còn nhỏ rơi xuống hố phân cho ca phu nghe.

"Tam biểu ca thật quá đáng! Huynh ấy không sợ người ta nghe xong rồi không dám cưới ta nữa sao?"

Tần Nhiên từ nhỏ đã chơi thân với Lâm Việt, sau lại gả cho biểu ca của cậu, quan hệ giữa hai người vẫn luôn tốt, nói lời gì cũng không cố kỵ, nghe vậy thì cười vang,

"Ha ha, ai bảo lúc đó ngươi kể chuyện đó vừa đúng lúc bị huynh ấy nghe được. Ngươi không biết đâu, huynh ấy nhắc chuyện đó mãi với ta, nhắc đến phát chán."

Lâm Việt thò lại gần kéo tay Tần Nhiên, trách móc:

"Lúc đó ngươi cứ ép ta phải kể. Ta còn bảo không thích hợp mà ngươi cứ không chịu nghe."

Tần Nhiên chẳng có chút chột dạ nào, mỉm cười tinh quái:

"Ai bảo ngươi lúc đó che che giấu giấu, càng làm ta tò mò muốn biết. Ngươi trêu ghẹo biểu ca thì thôi, còn kể đến tỉ mỉ như vậy."

Mắt thấy Lâm Việt có xu thế tạc mao, Tần Nhiên vội vàng sửa lời:

"Được rồi được rồi, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để huynh ấy nói lung tung. Thật đó, ta bảo đảm."

Lâm Việt nhìn bộ dáng lời thề son sắt của Tần Nhiên, miễn cưỡng gật đầu:

"Ngươi nhớ lời ngươi nói đấy, nếu không ta sẽ kể với biểu ca ngươi trước đây..."

Ưm ưm ưm.....!!!

Tần Nhiên vội vàng bịt miệng Lâm Việt:

"Đừng nói nữa, ta không lừa ngươi đâu! Mau tha cho ta!"

Hai người họ đùa giỡn, cười nói vui vẻ, làm không khí trở nên náo nhiệt. Người bên cạnh cũng không nhịn được mà bật cười, đặc biệt là Tần Nhiên – thân đại tẩu của Hạ Quỳnh Phương., vừa cười vừa hỏi:

"Việt ca nhi, ta đến giúp đệ đây. Nói mau, Nhiên ca nhi của chúng ta giấu bí mật gì thế?"

Tần nhiên vội vàng lắc đầu,

"Không có không có, tẩu tử phải tin tưởng đệ, thật sự không có."

Lâm Việt thực sự muốn nói điều gì đó, ánh mắt loé lên tia do dự, nhưng tiếc rằng không thể thoát khỏi tay của Tần Nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!