Chương 12: (Vô Đề)

Cuối xuân đầu hạ, thời khắc giao mùa tuyệt đẹp, khắp nơi rực rỡ sắc hoa, cây cỏ tốt tươi. Lâm Việt ngắm nhìn những chùm hoa hoè rực rỡ nở trong núi, hai bên bờ ruộng vàng rực hoa kim tước, thêm vào đó là những quả du xanh biếc tỏa hương thơm ngát, hòa quyện cùng mùi hương xuân nồng nàn.

Dương xỉ mềm mại trươn mượt trải dài khắp nơi, khiến tâm trạng cậu tràn ngập niềm vui.

Bởi lẽ từ một tháng trước, cậu đã ấp ủ ý định biến những sản vật này thành món ăn ngon.

Hoa hoè cùng quả du được làm thành cơm mạch, hoa hoè mang hương thơm thanh mát, ngọt ngào; quả du thì ngọt dịu, tươi mát. Tất cả được bọc trong lớp bột mì mới xay mịn, sau đó đem hấp chín trên lửa lớn.

Khi nhấc nắp nồi lên, ngay lập tức hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi. Lâm Việt dùng đôi đũa gỡ từng hạt cơm mạch dính vào nhau, khiến mùi hương càng cành trở lên đậm đà hơn.

Sau đó, cậu rắc một chút muối, hành lá thái nhỏ, tỏi băm, ngũ vị hương và ớt bột, rồi tưới thêm một lớp dầu nóng bốc hơi thơm lừng, mùi thơm của gia vị hòa quyện với mùi thơm của cơm mạch, khiến Lâm Việt ăn liền một mạch hết cả một bát lớn.

So với hoa hoè, hoa kim tước dễ thấy hơn nhiều, bởi cây hoa này mọc thành bụi, việc hái hoa cũng thuận tiện hơn. Vì vậy, số người ăn hoa kim tước cũng đông đảo hơn.

Món mà Lâm Việt thích nhất là hoa kim tước chiên trứng, một món ăn đơn giản mà ngon miệng. Cậu hái những bông hoa kim tước tươi mới, lựa qua và rửa sạch, sau đó bỏ vào chén, đánh hai quả trứng gà vào rồi khuấy đều.

Khi chảo nóng với một lớp dầu, cậu đổ hỗn hợp trứng và hoa vào, chiên cho đến khi hai mặt vàng đều. Một đĩa trứng chiên hoa kim tước bắt mắt lập tức hoàn thành. Món này cũng là món hiếm hoi mà Chu Vấn Lan tỏ ra yêu thích.

Còn mầm hương xuân, cả Lâm Việt và nương cậu đều không mấy ưa chuộng vì cảm thấy mùi vị có phần lạ lùng. Nhưng hai người Lâm Viễn và Lâm Dương, lại rất thích, vì vậy cậu vẫn thường làm món này.

Hơn nữa, hương xuân chỉ có trong thời gian ngắn, đúng vào mùa vụ bận rộn, nên mỗi năm cả nhà cũng chỉ có thể ăn một hai lần. Chính vì điều đó, Lâm Việt dần bớt cảm giác không thích món ăn này.

Hương xuân có nhiều cách chế biến, nhưng lần này Lâm Việt dự định làm món hương xuân trộn đậu phụ. Đậu phụ là món mà cả nhà đều thích, cắt nhỏ rồi trộn với hương xuân, hương thơm của hương xuân sẽ thấm vào đậu phụ mà không quá nồng, vừa vặn hợp khẩu vị của cậu và nương.

Trong lúc rửa mặt, cậu đã suy nghĩ xong thực đơn cho ngày hôm nay. Xong xuôi, cậu liền gọi Lâm Dương ra ngoài.

"Ca, chúng ta đi đâu thế?"

"Đi hái ít hoa hoè cùng mầm hương xuân về nấu ăn."

Nghe vậy, Lâm Dương lập tức nhảy cẫng lên:

"Hay quá, hay quá! Để đệ đi lấy giỏ tre và liềm."

"Lấy thêm cây gậy trúc nữa, chúng ta dùng để đập hoa hoè."

Lâm Dương nhanh nhẹn chạy ra sân sau, rồi bất chợt dừng lại:

"Ca, không cần mang đâu. Dưới gốc hai cây hoè kia đã có cây gậy trúc rồi, ngày hôm qua đệ đã nhìn thấy, chỉ cần lấy dây thừng với bao tải nữa là đủ."

Lâm Việt gật đầu:

"Vậy được, lỡ may không tìm thấy gần đó thì mình vẫn có thể xoay xở được, mang cả cây gậy trúc theo hơi phiền."

Trước khi ra khỏi nhà, Lâm Việt ghé qua bếp,

"Nương, bếp vẫn đang nhóm lửa chứ?"

Chu Vấn Lan quay lại: Còn nhóm, sao thế?

"Nương, trên bàn có đậu đỏ con ngâm tối qua, nương nấu một ít giúp con nhé, sau đó nấu thêm nửa quả bí đỏ nữa, đợi lát con về làm điểm tâm, cơm cũng chờ con trở về làm."

Chu Vấn Lan cười mắng:

"Con cũng bày vẽ đủ trò, nghỉ một ngày mà vẫn không chịu ngơi tay."

Lâm Việt kiêu hãnh ngẩng cằm:

"Con nào có bận gì, nhàn rỗi nên mới có thời gian nghĩ món ngon. Hơn nữa, con đã hứa với Lâm Dương rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!