Chương 7: (Vô Đề)

Có chút bia vào không khí khác hẳn, uống được vài ly Hứa Cạnh Kiêu nghiêng đầu:

"Nghe Trần Thiệp Xuyên nói giờ em đang viết tiểu thuyết? Anh có thể đọc thử được không?"

Tiểu thuyết gì chứ.

Tôi xua tay,

"Chỉ là truyện mạng thôi, bỏ đi."

"Thế cũng giỏi rồi, trước đây anh cũng muốn viết lắm, mà không viết được, kiểu trinh thám huyền nghi của Diệp Chân Trung Hiển ấy." Anh cười ngại ngùng:

"Nhưng viết được vài chữ là bỏ luôn."

"Anh cũng thích Diệp Chân Trung Hiển à?"

Tôi hơi ngạc nhiên,

"Em cũng thích truyện của tác giả ấy lắm."

Ừm. Anh dừng một chút:

"Anh nhớ hồi xưa em viết văn hay lắm, anh tin là em sẽ thành công."

Tôi biết anh chỉ đang nói lời khách sáo thôi.

Nhưng vào lúc này, chẳng ai ủng hộ ước mơ của tôi.

Cha mẹ tôi thì cho rằng tôi không làm việc đàng hoàng, Trần Thiệp Xuyên thì chưa bao giờ thèm đọc truyện tôi viết, xung quanh tôi chẳng có ai ủng hộ tôi.

Nên dù chỉ là lời khách sáo, tôi cũng thấy ấm lòng.

Nói chuyện với Hứa Cạnh Kiêu rất vui, anh không bao giờ để bầu không khí trở nên tẻ nhạt, lại thêm chút men bia, chúng tôi càng nói càng hăng say, thậm chí còn hẹn nhau lần tới đi chơi đâu rồi.

Đến khi ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh rồi mới thấy một tràng tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Đều là của Trần Thiệp Xuyên.

Tâm trạng đang vui vẻ của tôi chợt chùng xuống, tôi ngập ngừng một lát rồi đi ra ngoài gọi lại cho anh ta.

... Sao thế?

"Tối nay em đi đâu vậy, lại cắm mặt vào viết lách nên không thấy tin nhắn hả?" Trần Thiệp Xuyên có vẻ không vui:

"Anh gọi đi ăn mà em không thèm trả lời, anh còn chưa ăn gì đây, mau đến đây đi!"

Tôi cụp mắt:

"Em không đi đâu, em ăn rồi."

Ăn rồi? Anh ta ngớ ra, Một mình?

"Đi với Hứa Cạnh Kiêu."

Gió lùa những hạt tuyết nhỏ vào trong nhà, tuyết tan ra trên mặt tôi, hơi lạnh.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc.

Một lát sau, giọng Trần Thiệp Xuyên hơi khác đi: Hứa Cạnh Kiêu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!