Chương 6: (Vô Đề)

"Em còn nhớ hồi bé em thích ăn món xúc xích nướng ở quán vỉa hè kia không, hồi đó anh phải dùng tiền tiêu vặt để mua xúc xích nướng cho hai đứa mình đấy, mỗi đứa một cây, em ăn nhanh ăn hết cả phần của mình rồi còn đòi ăn cả phần của anh nữa."

Mặt tôi đỏ bừng, tôi nhớ ra đúng là có chuyện đó thật.

Hồi bé tôi còn rất vô lại, Hứa Cạnh Kiêu trông thì có vẻ ngổ ngáo nhưng thật ra lại không chịu được sự mè nheo của tôi, mỗi lần hai đứa tôi đi chơi với nhau là tôi lại bắt nạt anh.

Khi thì tôi kêu đau chân bắt anh cõng, khi thì tôi kêu đói bụng bắt anh mua đồ ăn vặt, khi thì trời mưa tôi bắt anh che cặp sách lên đầu cho tôi.

Anh trông thì có vẻ bất cần đời nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha

"Anh ở nước ngoài lâu quá rồi, không biết ở đâu có đồ ăn ngon nữa."

Tôi suy nghĩ một lát rồi giới thiệu cho anh quán vỉa hè cũ mà trước đây tôi với Trần Thiệp Xuyên hay đến, quán đó đã mở được rất nhiều năm rồi, từ hồi tôi và Trần Thiệp Xuyên còn đi học đã hay đến đó ăn.

"Nghe có vẻ ngon đấy, hay là mình đi ăn chung đi?"

Anh lại nói thêm một câu: [Em nợ anh không biết bao nhiêu xúc xích nướng cho kể, nhiều năm như vậy rồi cũng nên trả lại cho anh đi chứ?]

Tôi ngại từ chối.

"Được thôi, em mời anh."

Mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, trời cứ âm u, thỉnh thoảng lại có tuyết rơi.

Mùa đông trời tối rất nhanh, xuyên qua không gian vương đầy những bông tuyết nhỏ li ti được ánh đèn xe chiếu sáng, tôi chỉ liếc mắt một cái đã thấy được Hứa Cạnh Kiêu đang đứng ở ven đường.

Không vì lý do gì, chỉ đơn giản là do anh quá nổi bật.

Một thân áo khoác dạ lông cừu dài màu xám, bên trong là áo cổ lọ màu đen, còn che một chiếc dù đen hiệu Bently, dáng người cao ráo 1m9, chỉ đứng đó thôi trông đã khí thế ngút trời, cứ như đang chụp poster phim Hàn. Mấy cô gái đi ngang qua cứ ngoái lại nhìn mãi, mắt như muốn dán chặt vào người anh.

Tôi đỏ mặt:

"Không phải chứ đại ca, chúng ta đi ăn quán vỉa hè chứ có phải nhà hàng ba sao Michelin đâu, anh ăn diện làm gì cho lố vậy?"

Hứa Cạnh Kiêu nghiêng dù che cho tôi, cúi đầu ngượng ngùng:

"Anh vừa họp xong, chưa kịp về thay đồ, hay là giờ anh về thay?"

Thôi. Tôi kéo anh vào quán:

"Mực nướng ở đây ngon bá cháy, cả cà tím nữa, anh nhất định phải thử đó."

Anh cúi đầu nhìn tay tôi một cái:

Ừ.

"Giờ anh phát đạt rồi nhỉ." Đồ ăn được bưng lên, tôi kiếm chuyện để nói,

"Hồi bé thì động tí là đánh nhau, giờ thì chậc chậc."

Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới:

"Đúng là con trai mười tám tuổi có khác, thay đổi tới mức em nhận không ra luôn."

Hứa Cạnh Kiêu cười cười, đôi mắt long lanh như viên thủy tinh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!