Đến tối tôi không nhịn được cãi nhau với mẹ mình một trận, rồi quyết định ra sân bay mua vé chuyến bay sớm nhất để trở về trường.
Máy bay vừa hạ cánh, điện thoại của Trần Thiệp Xuyên đã gọi đến.
"Nghe dì nói em về trường rồi à, sao không đợi anh về cùng?"
"... Ở nhà không viết được bản thảo nên em về trường để viết."
Thật ra thì bây giờ tôi có ở đâu cũng không viết được.
Trần Thiệp Xuyên nhanh chóng vạch trần tôi:
"Lại cãi nhau với dì đúng không, dì chỉ muốn em sớm ổn định thôi mà, em cũng đừng cãi nhau với dì ấy nữa... Anh còn mua quà cho em đấy, để khi nào về rồi anh đưa cho em."
Năm ấy, mùng tám Tết, Trần Thiệp Xuyên vừa về đã hẹn tôi đi chơi.
"Tối nay đi ăn cơm đi, tiện thể anh đưa quà cho em luôn."
Năm nào Trần Thiệp Xuyên cũng mua quà cho tôi, từ năm thứ hai đại học anh ta đã bắt đầu tự chơi cổ phiếu và kiếm được không ít tiền, món quà nào cũng là thứ tôi thích nhưng lại không nỡ mua.
Trước đây tôi có thể nhận quà một cách thoải mái, nhưng lần này tôi từ chối.
"... Em không nhận đâu, Trần Thiệp Xuyên, sau này anh đừng mua gì cho em nữa."
Giọng Trần Thiệp Xuyên có chút nghi hoặc: Sao vậy? Tại sao?
Tôi cúi đầu:
"Bây giờ hai người đang yêu nhau, anh mua quà đắt tiền cho người con gái khác, bạn gái anh sẽ không vui đâu."
Dù tôi có thích Trần Thiệp Xuyên, nhưng bây giờ anh ta đã có người yêu rồi, tôi thật lòng chúc anh ta hạnh phúc.
Tôi cũng không hề có ác cảm với Giang Dĩ Ninh.
Không phải cô ta thì cũng sẽ là người khác thôi.
Dù sao thì người đó cũng không phải là tôi.
Không sao đâu. Trần Thiệp Xuyên có vẻ nhẹ nhõm hơn:
"Cô ấy biết chuyện này, Dĩ Ninh không hẹp hòi như vậy đâu."
"Tối nay bảy giờ, chỗ cũ nhé, giờ anh phải đi họp đây."
Cúp điện thoại, lòng tôi rối bời, lồng n.g.ự. c đắng chát như vị của những trái mận xanh.
Đôi khi tôi rất hận Trần Thiệp Xuyên vì anh ta quá tốt với tôi, tôi thà anh ta đối xử tệ với tôi một chút, để tôi đừng thích anh ta đến thế này.
Giang Dĩ Ninh đương nhiên không để ý, Trần Thiệp Xuyên không cần phải tránh hiềm nghi vì anh ta vốn không thích tôi, cô ta cũng biết tôi vĩnh viễn không thể trở thành mối đe dọa của cô ta.
Chúng tôi không phải tình địch của nhau.
Tôi thậm chí còn không có tư cách trở thành tình địch của cô ta nữa.....
Trần Thiệp Xuyên không cho tôi có cơ hội từ chối, sau giờ làm, tôi đành phải đến nhà hàng quen thuộc.
Không ngờ vừa bước vào, tôi đã thấy có ba người đang ngồi ở bàn.
Giang Dĩ Ninh cũng đến, còn một người đàn ông mà tôi không quen, đối phương mặc áo len cổ lọ màu đen, dáng người rất đẹp, trông như một minh tinh vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!