Bà không quên nói với Trần Thiệp Xuyên:
"Thiệp Xuyên à, dì không giữ con ở lại nữa, nhà con gần mà."
Trần Thiệp Xuyên tái mặt, siết chặt nắm tay.
Vâng ạ.
…
Hứa Cạnh Kiêu như khách quý ở nhà tôi.
Mới sáng hôm sau, mẹ tôi đã giục tôi đưa anh ra ngoài chơi.
"Đưa Tiểu Hứa đi chơi đi, ở nhà chán lắm."
Gần nhà tôi thực sự không có chỗ nào hay ho cả, chỉ có một ngọn núi khá nổi tiếng, trên đó có một ngôi chùa được cho là rất linh thiêng.
Tôi vừa định đưa anh ra ngoài thì Trần Thiệp Xuyên lại đến.
"Anh đi cùng có được không?" Anh cười nói:
"Dù sao cũng là bạn bè nhiều năm."
Anh ta đúng là mặt dày, trước mặt bố mẹ tôi, tôi cũng ngại làm lớn chuyện, chỉ có thể cau có đưa anh ta và Hứa Cạnh Kiêu cùng lên núi.
Đang là giữa hè, trên núi cây cối xanh tốt, không khí mang theo hương thơm mát lạnh của cây cỏ.
Tâm trạng tôi tốt hơn một chút, hớn hở kéo Hứa Cạnh Kiêu lên núi, vào chùa thắp hương.
Khi tôi đi ra thì anh ấy đã mua một tấm thẻ ước nguyện, còn đang viết chữ lên đó.
Anh ước gì vậy? Tôi tò mò tiến lại gần, phát hiện anh ấy đang cẩn thận viết mấy chữ:
[Bạc đầu giai lão.]
Lòng tôi xao động, anh ấy đưa cho tôi một tấm thẻ:
"Em có muốn ước gì không?"
Tôi cầm tấm thẻ lên viết, nhưng không treo lên mà đi đến một cành cây nhỏ trong góc tìm kiếm.
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Trần Thiệp Xuyên ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra điều gì, mặt tái mét.
Tôi tìm một lúc mới tìm thấy tấm thẻ ước nguyện của mình năm đó.
Đó là tấm thẻ tôi viết cùng Trần Thiệp Xuyên sau kỳ thi đại học năm mười tám tuổi.
Lúc đó anh ta không treo, khi tôi hỏi thì anh ta cười khẩy:
"Anh không tin những thứ này, anh muốn gì sẽ tự mình phấn đấu, không cần ai giúp anh cả."
Tôi tự viết rồi treo ở một góc khuất.
Lúc đó Trần Thiệp Xuyên hỏi tôi:
"Em ước gì vậy, thi đỗ đại học?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!