Quả nhiên, truyện của tôi thực sự được đẩy lên trang chủ, một phiếu kim cương trị giá 1000 tệ, có người ném cho tôi cả trăm phiếu kim cương, tổng cộng một 100.000 tệ, khiến truyện của tôi đứng trên trang chủ suốt mười phút!
Tôi choáng váng, mở trang cá nhân của người kia, lại phát hiện tên tài khoản của đại gia ném phiếu cho tôi là một chuỗi ký tự lộn xộn, không có thông tin nào khác.
Là ai vậy?
Phản ứng đầu tiên của tôi là Trần Thiệp Xuyên, nhưng tôi lập tức phủ nhận.
Trần Thiệp Xuyên chưa từng đọc truyện của tôi, sau khi biết tôi viết truyện ngôn tình, tuy rằng anh ta không nói ra nhưng rõ ràng anh ta ôm thái độ coi thường. Tuy ngoài miệng anh ta luôn cổ vũ tôi, nhưng chưa từng hỏi tôi viết truyện ở đâu.
Hứa Cạnh Kiêu lại càng không thể, tôi chưa từng đề cập đến việc mình viết truyện ở đâu với anh.
Vậy thì là ai? Tôi mơ hồ hỏi bạn mình, cô ấy phấn khích nói:
"Không nhất thiết là người quen đâu, có lẽ là một phú bà nào đó đặc biệt thích truyện của cậu, trước đây từng có phú bà thích một bộ truyện ném tận 800.000 tệ tiền phiếu đề cử đấy, tóm lại là cậu sắp phát tài rồi!"
Tôi choáng váng nhìn truyện của mình vẫn còn trên trang chủ, vì quá sốc, tôi thậm chí còn không kịp vui mừng.
Cũng không dám vui mừng.
Tôi sợ đây chỉ là phù du sớm nở tối tàn.
Nhưng rất nhanh, số lượng người yêu thích truyện của tôi bắt đầu tăng nhanh, số lượng người theo dõi cũng tăng lên chóng mặt!
Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
Những ngày tiếp theo, số lượng người yêu thích truyện của tôi vẫn đang không ngừng tăng lên, đến mười ngày sau, tôi kinh ngạc phát hiện truyện của mình lọt vào bảng xếp hạng!
Tin nhắn của biên tập cũng đến:
[Số liệu truyện của em khá tốt, đã có công ty liên hệ mua bản quyền rồi, nếu được thì em nhanh chóng hoàn thành truyện đi, giá bản quyền cụ thể tôi sẽ liên hệ với em sau.]
Tôi đặt điện thoại xuống, cảm giác như luồng khí u uất trong n.g.ự. c đang chậm rãi thoát ra.
Một lát sau, tôi gửi cho Hứa Cạnh Kiêu một tin nhắn:
[Hứa Cạnh Kiêu, hình như điều ước sao băng hôm đó đã thành sự thật rồi.]
Anh ấy trả lời rất nhanh.
[?]
[Vậy thì tốt quá, lần sau chúng ta lại cùng đi ngắm tiếp.]
Tôi che miệng, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ kẽ ngón tay.
[Ừ!]
...
Vào ngày sinh nhật mẹ tôi, tôi kiếm được mười vạn tệ đầu tiên trong đời.
Có lẽ với người khác thì con số này cũng không nhiều, nhưng với tôi đó lại là con số mà trước đây tôi chưa từng dám nghĩ tới.
Tôi mua đủ thứ quà về nhà thăm mẹ, nhưng ngay khi bước vào cửa, nụ cười trên môi tôi tắt ngấm.
Trần Thiệp Xuyên đang ngồi trên ghế sofa nhà tôi bóc tỏi giúp mẹ tôi, dường như anh ta đã quên mất những mâu thuẫn giữa chúng tôi hôm đó, còn cười nói với tôi:
"Mau đi thay quần áo rửa tay đi, dì nấu nhiều món ngon lắm, đều là món em thích ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!