"Sau này em sẽ không đến nữa, anh đón sinh nhật cùng Giang Dĩ Ninh đi."
"Trình Hạ, mưa sao băng sắp hết rồi." Hứa Cạnh Kiêu thấy tôi vẫn chưa cúp điện thoại, có chút không vui đẩy tôi.
Trần Thiệp Xuyên vừa nghe thấy giọng của Hứa Cạnh Kiêu lập tức im bặt.
Sau một hồi im lặng, giọng cười lạnh lùng của anh ta vang vọng trong phòng.
"Trình Hạ, là vì anh đã có bạn gái nên không tiện, hay là em không muốn đến?"
Tôi thở dài:
"Em đang ở cùng Hứa Cạnh Kiêu, thật sự không tiện, chúc anh sinh nhật vui vẻ, quà em sẽ bù cho anh sau nhé."
Anh ta đột nhiên lớn tiếng, như thể không thể chịu đựng được nữa:
"Hứa Cạnh Kiêu, Hứa Cạnh Kiêu, sao lúc nào cũng là Hứa Cạnh Kiêu!"
"Cậu ta quan trọng đến vậy sao? Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, em mới quen cậu ta có mấy ngày, vậy mà cậu ta còn quan trọng hơn cả anh sao?!"
Đột nhiên tôi cảm thấy rất buồn cười.
Tôi không hiểu tại sao Trần Thiệp Xuyên lại tức giận, mọi người đều là người lớn cả rồi, chẳng lẽ anh ta không biết sau khi yêu đương thì phải giữ khoảng cách với bạn bè khác giới sao?
Hay là anh ta cố tình giả vờ không hiểu, một mặt muốn ở bên Giang Dĩ Ninh, một mặt lại không thể dứt bỏ sự mập mờ với bạn bè khác giới?
Đột nhiên tôi cảm thấy mình chưa bao giờ thật sự hiểu anh ta.
Nếu Trần Thiệp Xuyên chỉ không thích tôi, muốn phân rõ giới hạn với tôi, thì ngoài đau lòng ra có lẽ tôi cũng sẽ không khó chịu đến thế.
Nhưng anh ta bây giờ lại khiến tôi cảm thấy hơi ghê tởm.
Đương nhiên. Tôi bình tĩnh nói,
"Anh ấy là bạn trai tôi mà."
Sau một hồi im lặng đến nghẹt thở, khó khăn lắm Trần Thiệp Xuyên mới thốt ra được mấy chữ:
"... Hai người, ở bên nhau rồi?"
Ừ. Tôi gật đầu,
"Không phải anh giới thiệu chúng tôi làm quen để mong chúng tôi ở bên nhau sao, giờ thì anh được toại nguyện rồi đấy."
Đột nhiên tôi cảm thấy hả hê một cách ác ý, còn không nhịn được cười:
"Anh ấy đúng là tốt như anh nói, tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh sao tôi có thể tìm được một người bạn trai tốt như vậy?"
Hứa Cạnh Kiêu nhận lấy điện thoại, tươi cười rạng rỡ:
"Cảm ơn ông bạn nhé, đợi về rồi hai vợ chồng tôi sẽ mời cậu ăn cơm."
Ba giây sau, điện thoại bị cúp ngay lập tức, tiếng tút tút vang vọng trong phòng.
Tôi nhìn điện thoại ngẩn người, Hứa Cạnh Kiêu lại ôm lấy tôi:
"Đừng xao nhãng, mưa sao băng sắp hết rồi."
Tôi đặt điện thoại xuống, dựa vào người anh:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!