Chương 10: (Vô Đề)

"Mẹ không mong con nổi tiếng như họ, nhưng ít nhất cũng phải có một công việc ổn định chứ, mau dẹp cái đống chữ nghĩa vớ vẩn của con rồi chuẩn bị thi công chức đi --"

Bà ấy lải nhải cả buổi rồi mới miễn cưỡng cúp máy, còn gửi cho tôi một đường link.

Tôi mở ra xem thì thấy bài giới thiệu về sinh viên tiêu biểu Giang Dĩ Ninh, trên đó có hẳn một chuyên mục viết về cuộc đời cô ta.

Tiểu thư lá ngọc cành vàng, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đã là học sinh giỏi rồi hoa khôi, piano cấp 10, từng biểu diễn múa ba lê ở Sydney, tốt nghiệp thủ khoa.

Chưa tốt nghiệp đã được chủ biên một tạp chí nổi tiếng để mắt đến, được nhận vào làm, chỉ trong vòng một tháng đã được lên chức chủ biên, cuộc đời cứ như bật hack.

So với cô ta tôi cứ như chuột cống.

Tôi run run với tay lấy bao t.h.u.ố. c lá vốn đã bị ném vào thùng rác ra, rút một điếu rồi ngập ngừng châm lửa.

Cái lạnh buốt của mùa đông hòa lẫn với vị nicotine cay xè làm tôi hơi rát cổ họng. Tôi nhìn bầu trời đêm đen kịt, bỗng thấy hoang mang và mệt mỏi vô cùng.

Có lẽ mẹ tôi nói đúng.

Có lẽ tôi không có tài cán gì cả, tôi không nên mơ mộng đến một cuộc đời khác, vì tôi vốn chỉ là một người tầm thường mà thôi--

Đột nhiên điện thoại tôi reo lên.

Giọng Hứa Cạnh Kiêu đầy phấn khích:

"Tối mai có mưa sao băng Sư Tử, anh có một căn biệt thự trên núi, trên đó có kính viễn vọng, em có muốn đi xem không?"

Tôi há miệng định từ chối nhưng anh đã cướp lời trước:

"Nghe nói mưa sao băng Sư Tử cầu gì được nấy đấy."

Tôi ngập ngừng một lát rồi đồng ý:

Vâng ạ.

Cái tên tư sản Hứa Cạnh Kiêu này đúng là đáng ghét, lại còn có cả một căn biệt thự trên núi nữa, trên đầu tôi là cả một mái vòm kính có thể nhìn trọn bầu trời đầy sao.

Tôi quấn chăn ngồi cạnh anh ta, trong lòng bỗng cảm thấy tự ti.

Mọi người đều là người lớn cả rồi, chẳng cần phải giả ngây làm gì, đương nhiên tôi cũng nhận ra Hứa Cạnh Kiêu có ý với tôi.

Nhưng mà, tại sao chứ?

Tôi là một người tầm thường đến không thể tầm thường hơn, so với anh đúng là khác nhau một trời một vực, sao có thể là người cùng thế giới được?

Sao anh lại thích tôi?

Hay là anh thấy gái giỏi nhiều rồi, muốn đổi gió thôi?

Tôi lặng lẽ ngồi dịch xa anh hơn một chút, rồi lại bỗng lên cơn thèm thuốc.

Nhưng tôi lại không mang theo người… Tôi hơi bồn chồn nhìn Hứa Cạnh Kiêu:

Anh có thuốc không?

Anh hơi ngớ ra: Em hút thuốc à?

Không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên một nỗi bất cần đời, tôi cố tình nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!