Mộc Khinh Ngôn không muốn Tiêu Lâm Thành nhận lỗi thay mình nên tiến lên phía trước nói:
"Chuyện này chẳng liên quan gì hắn cả, là ta......"
"Sao không liên quan tới hắn chứ?"
Lý Chiếu Nguyệt nói,
"Lúc nãy hắn nói nhiều lắm mà."
Tiêu Lâm Thành không phục,
"Ta có nói gì sai đâu? Ngươi đã vu oan Trình đại nhân mà còn cãi lý nữa à?"
Lý Chiếu Nguyệt: Ta cãi lý lúc nào?
Tiêu Lâm Thành nhất thời nghẹn họng.
"Quý nhân đừng tức giận," Trình Tri phủ khuyên nhủ,
"Chuyện này đều tại hạ quan nên đừng trách tội Tiêu thiếu hiệp, hạ quan sẽ đập đầu chết để tạ tội với quý nhân."
Nói xong ông xắn tay áo lên muốn đâm đầu vào thân cây bên cạnh.
Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành giật nảy mình, vội vàng kéo ông lại, Trình bá phụ!
Trình Tri phủ vừa giãy giụa vừa hét lên:
"Đều là lỗi của hạ quan, tội hạ quan đáng chết vạn lần, đừng cản ta, ta......"
Gia đinh cũng sợ hãi, vội vàng ôm chân Trình Tri phủ,
"Lão gia, ngài tỉnh táo chút đi! Nguyệt cô nương, ngài mau khuyên nhủ lão gia đi!"
Không sao, Lý Chiếu Nguyệt bình tĩnh nói,
"Ngày nào Trình đại nhân cũng đòi đập đầu vào thân cây bảy tám lần mà."
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: ......
Trình Tri phủ xấu hổ cười khan:
"Cái này...... quy trình phải lặp đi lặp lại mà."
Vậy lặp đủ chưa? Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tiêu Lâm Thành hất cằm nói, Tới lượt ngươi đấy.
Mộc Khinh Ngôn vô thức kéo tay áo Tiêu Lâm Thành, lại nghe hắn không đầu không đuôi hỏi cô nương kia,
"Ngươi đã bao giờ tập võ chưa?"
Lý Chiếu Nguyệt ngờ vực, Chưa, mà sao?
À, Tiêu Lâm Thành gật đầu, sau đó đột nhiên bế Mộc Khinh Ngôn nhảy lên nóc nhà chạy mất,
"Sau này không gặp lại!"
Trình Tri phủ, Lý Chiếu Nguyệt: ......
Trên nóc nhà, Mộc Khinh Ngôn bị Tiêu Lâm Thành bế chạy cũng sửng sốt, Ngươi làm gì vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!