Cố Linh Lung đi quá trùng hợp và quá kỳ lạ, mặc dù Tiêu Lâm Thành nghi ngờ nhưng không biết đi đâu tìm người nên đành phải theo Mộc Khinh Ngôn đến Trình phủ trước.
Trình Tri phủ đã gần năm mươi tuổi, mái tóc điểm bạc, nhìn rất hiền hậu.
"Lần này may mà có hiền chất và Tiêu thiếu hiệp." Trình Tri phủ vuốt râu nói,
"Mấy tên sơn phỉ kia lộng hành ngoài thành lâu lắm rồi, bản phủ cũng đau đầu lắm, hiền chất quả thực đã giúp ta một đại ân."
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu nói chỉ tình cờ gặp mà thôi.
"Lão gia, không xong rồi!" Một gia đinh đột nhiên chạy vội vào hét lớn,
"Lão gia, vị khách quý kia thả hoạ mi của ngài bay mất rồi ạ!"
Trình Tri phủ lập tức trợn mắt,
"Cái gì?! Mau đuổi theo bắt lại đi!"
Gia đinh:
"Bay xa rồi ạ, không đuổi kịp đâu."
Trình Tri phủ thoáng sửng sốt rồi đấm ngực đau lòng nói:
"Không sao, bay thì bay, một con chim thôi mà, một con chim thôi mà......"
Nhưng con chim kia rất khôn, ông phải tốn không ít bạc mới mua được! Còn chưa nuôi bao lâu nữa! Thứ bay mất chính là chim sao?! Là bạc mới đúng!
"Lão gia, không xong rồi!"
Một gia đinh khác lại hấp tấp chạy tới,
"Hai hộ vệ trông chừng vị khách quý kia đánh nhau rồi ạ!"
Lão gia lòng như tro tàn, Sao lại đánh?
Gia đinh:
"Khách quý nói nếu ai thua thì phải c ởi trần ra ngoài phủ chạy ba vòng, vừa chạy vừa la"Ta là đồ ngu.
Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: ......
Dường như Trình Tri phủ đã quá quen thuộc nên vội nói:
"Mau gọi hai người tới đây, nếu không......"
Ông còn chưa nói hết câu thì lại nghe một người hét toáng lên:
"Lão gia, không xong rồi, vị khách quý kia mất tích rồi ạ!"
Trình Tri phủ hoảng đến nỗi suýt té ghế, Mau, mau tìm đi!
Cả Trình phủ nhất thời hò hét ầm ĩ.
Mộc Khinh Ngôn thấy Trình Tri phủ không rảnh để ý mình thì định đến tặng khóa bình an cho cháu ông rồi cáo từ.
Họ theo gia đinh ra sân sau, khi đi ngang qua một hòn non bộ thì chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu.
Tiêu Lâm Thành biến sắc, dừng lại hỏi: Ai đó?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!