Lý Chiếu Nguyệt nhìn Tạ Thập Thất ngồi phịch dưới đất rồi chậm rãi mở miệng: Ngươi nói thử xem?
Tạ Thập Thất sửng sốt hồi lâu mới gắng gượng nở một nụ cười:
"Người xứng với nàng chắc phải là vương hầu công tử gì đó...... Tốt lắm, chúc các ngươi đầu bạc......"
Tạ Thập Thất, hắn còn chưa nói hết thì đã nghe Lý Chiếu Nguyệt hỏi,
"Ta nói người khác lúc nào?"
Tạ Thập Thất nhất thời không hiểu, Gì, gì cơ?
Tiêu Lâm Thành bên cạnh chợt kinh ngạc hỏi: Con của ngươi à?!
Tạ Thập Thất giật mình, trố mắt nói:
"Nhưng ta chỉ hôn nàng một cái thôi mà!"
À, Lý Chiếu Nguyệt thản nhiên nói,
"Vậy chắc ăn trúng gì đó chứ không phải có thai đâu."
Tạ Thập Thất: ......
Mộc Khinh Ngôn cũng nhìn ra sự khác thường giữa hai người họ nên âm thầm giật tay áo Tiêu Lâm Thành, nhỏ giọng hỏi:
"Có phải chúng ta đừng nên ở đây nữa không?"
Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ muốn xem kịch vui, thấp giọng đáp: Chờ chút.
Khụ khụ, hắn hắng giọng một cái rồi nói,
"Thập Thất, nghe tiểu sư đệ nói ngươi bị bệnh à?"
Lúc này Tạ Thập Thất mới nhớ ra mình đang giả bệnh nên vội ho khan mấy tiếng,
"Khụ khụ khụ...... Đúng đúng, chắc bị cảm lạnh rồi."
"Vậy mau để Khinh Ngôn khám cho ngươi đi," Tiêu Lâm Thành nói,
"Coi chừng bệnh nặng đấy."
Tạ Thập Thất chột dạ,
"Không, không cần đâu, ta uống thuốc rồi."
"Nhưng ngươi còn ho nặng như vậy," Tiêu Lâm Thành quay sang bảo Mộc Khinh Ngôn,
"Khinh Ngôn, mau khám cho Thập Thất đi, mất công lát nữa ho chết bây giờ."
Mộc Khinh Ngôn: ...... Ờ.
Thấy y sắp đi qua, Tạ Thập Thất hoảng hốt nói,
"Không cần thật mà, ta...... ta khỏe rồi! Không ho nữa!"
Khỏe rồi?
Tiêu Lâm Thành nhếch môi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!