Mộc Khinh Ngôn chớp mắt ừ một tiếng.
Ừ gì mà ừ? Tiêu Lâm Thành ôm mặt y vuốt v e,
"Sau này ngươi không cần nữa à?"
Mộc Khinh Ngôn bị lời hắn nói làm vành tai đỏ lên, kéo tay hắn xuống lầm bầm:
"Không cần thì không cần, ngươi làm mạnh chết."
"Vậy lần sau ta sẽ nhẹ hơn," Tiêu Lâm Thành nói,
"Ta tưởng ngươi thích thế nên mới rên to vậy chứ......"
Hắn chưa kịp nói hết đã bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng, Không cho nói!
"Được được, không nói nữa," Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay gầy mảnh trắng nõn của y rồi hôn lên lòng bàn tay một cái,
"Mau ăn mì đi, sư phụ nấu sáng nay đó."
Mộc Khinh Ngôn trầm ngâm hỏi:
"Ngươi...... vẫn còn trách sư phụ à? Không muốn nhận ông ấy sao?"
Tiêu Lâm Thành thu lại ý cười, rầu rĩ nói: Ta không biết nữa.
Mười mấy năm qua, Tuân Ấn Bạch là trưởng bối thân với hắn nhất. Hắn đã không còn quan tâm thân thế của mình, có sư phụ, có Khinh Ngôn, có sư huynh đệ trên Vọng Lam Sơn cũng tốt lắm rồi, dù cả đời này không gặp người cha bạc tình bạc nghĩa kia cũng chẳng sao, khỏi cần nữa.
Nhưng bỗng nhiên sư phụ thân nhất và người cha hắn hận nhất lại biến thành một người.
"Nếu sư phụ chỉ là sư phụ thì tốt quá," Tiêu Lâm Thành lẩm bẩm, Nhưng sao......
Mộc Khinh Ngôn: A Tiêu......
Thôi bỏ đi, Tiêu Lâm Thành thu lại cảm xúc rồi nói,
"Không nghĩ nữa, sau này tính tiếp."
Hắn lấy trong ngực ra một miếng ngọc bội màu trắng khắc hình đám mây đeo lên hông Mộc Khinh Ngôn.
"Sáng nay Hoàng đế tặng đấy," Tiêu Lâm Thành nói,
"Ngươi đeo vẫn đẹp nhất."
Mộc Khinh Ngôn sờ miếng ngọc nhẵn mịn bóng loáng kia,
"Nhưng hắn tặng ngươi mà."
"Chẳng phải của ta cũng là của ngươi sao," Tiêu Lâm Thành nói,
"Hắn nói với miếng ngọc này có thể đưa ra một yêu cầu với hắn."
Mộc Khinh Ngôn:
"Yêu cầu? Gì cũng được à?"
Tiêu Lâm Thành gật đầu,
"Dù có giết người phóng hỏa cũng giữ được mạng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!