Chương 46: Điều ước sinh nhật gì

Mộc Khinh Ngôn nhìn Tiêu Lâm Thành quỳ cạnh giường,

"...... Ngươi đứng dậy trước đi."

Tiêu Lâm Thành thấy Mộc Khinh Ngôn thò đầu ra khỏi chăn, tóc đen xõa tung trên gối, khóe mắt vẫn còn hơi đỏ, chẳng biết đêm qua đã khóc bao nhiêu lần.

Tim hắn mềm nhũn, tiến tới nói:

"Vậy ngươi đừng giận ta nữa được không?"

Mộc Khinh Ngôn làm thinh.

Là ta không tốt, Tiêu Lâm Thành nhận lỗi,

"Hay là ngươi véo ta mấy cái nhé?"

Mộc Khinh Ngôn liếc hắn một cái: Không thèm.

Đáy mắt Tiêu Lâm Thành hiện lên ý cười, Không nỡ véo ta à?

Mộc Khinh Ngôn:

"Da ngươi dày vậy khó véo lắm."

Tiêu Lâm Thành: ......

Ừ, Tiêu Lâm Thành nhịn không được cười, chồm tới thì thầm,

"Tất nhiên là không mềm bằng ngươi rồi."

Mặt Mộc Khinh Ngôn nóng lên, đẩy hắn ra nói: Nói bậy, tránh ra.

Tiêu Lâm Thành dựa vào giường nhìn y, dịu dàng hỏi: Còn khó chịu không?

Mộc Khinh Ngôn dừng một lát rồi nói: Đau lưng.

Tiêu Lâm Thành thò tay vào chăn,

"Vậy ta xoa cho ngươi nhé?"

Mộc Khinh Ngôn:

"...... Ta nói lưng mà." Ngươi sờ mông ta làm gì?

Tiêu Lâm Thành kề vào tai y thấp giọng nói:

"Chỗ này không khó chịu sao?"

Mộc Khinh Ngôn hất tay hắn ra rồi trừng hắn.

Tiêu Lâm Thành vội vàng xoa lưng cho y, Vậy thì xoa lưng.

Mộc Khinh Ngôn mặc kệ hắn, ngái ngủ nằm sấp trên giường để mặc Tiêu Lâm Thành xoa, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở đều đều của y, đáy mắt Tiêu Lâm Thành không giấu được ý cười.

Hắn cúi người hôn lên trán Mộc Khinh Ngôn một cái, sau đó thả màn xuống rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.

Khinh Ngôn ngủ dậy chắc sẽ đói bụng, Tiêu Lâm Thành tự hỏi không biết y muốn ăn gì nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!