Mộc Khinh Ngôn nhất thời ngơ ngác, sững sờ hỏi: Sao...... Sao cơ?
Tiêu Lâm Thành hôn nhẹ lên chóp mũi y một cái rồi thì thầm:
"Ta nói ta muốn...... Mộc Khinh Ngôn."
Mộc Khinh Ngôn lập tức tỉnh ngủ, đầu óc hỗn loạn,
"Ngươi...... Nhưng ngươi, ngươi không phải......"
Tiêu Lâm Thành nắm cổ tay y đặt lên gối rồi bỗng nhiên cúi đầu ngậm môi y.
Ưm......
Hơi thở như bị cướp đi, chỉ còn khí tức ấm áp quen thuộc xâm nhập, ngón tay Mộc Khinh Ngôn co lại, cả người xụi lơ trong chăn.
Giữa lúc mụ mị, y nhớ lại đêm đó trong hẻm nhỏ cũng th ở dốc như vậy, y hỏi Tiêu Lâm Thành có phải cổ phát tác không?
Tiêu Lâm Thành hỏi nếu không phải thì sao?
Không phải...... Mộc Khinh Ngôn nhìn người trên thân hơi lùi lại, khẽ th ở dốc,
"Không phải cổ phát tác...... thì là gì?"
Tiêu Lâm Thành xoa vành tai ửng đỏ của y, đáy mắt tràn đầy ý cười,
"Ngươi thử nghĩ xem? Ngươi tưởng ta gặp ai cũng hôn à?"
Vành tai dưới ngón tay càng nóng hơn, Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi:
"Vậy còn ngươi? Sao ngươi không đẩy ta ra?"
Ánh mắt Mộc Khinh Ngôn lảng tránh, mím môi nói: Quên, quên mất.
Nói xong y định đưa tay đẩy người trên thân ra nhưng bị Tiêu Lâm Thành nắm lấy rồi giữ chặt trên đỉnh đầu, tháo dây cột tóc của y ra cột lại.
Mộc Khinh Ngôn:
"...... Ngươi, ngươi trói ta làm gì?"
Quên à? Tiêu Lâm Thành vuốt lưng y,
"Ngươi nghĩ lại đi, nghĩ cho kỹ rồi hãy nói."
Mộc Khinh Ngôn không hiểu tại sao Tiêu Lâm Thành có vẻ tức giận, ánh mắt trầm xuống.
Ngươi thả ta ra, y giật giật cổ tay, bên hông chợt mát lạnh, phát hiện Tiêu Lâm Thành đã cởi đai lưng của mình ra,
"Tiêu Lâm Thành, ngươi......"
Ngươi quên, Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi, Hay là không nỡ?
Mộc Khinh Ngôn lắp bắp:
"Không, không nỡ gì chứ?"
Lòng bàn tay Tiêu Lâm Thành hướng xuống dưới, Không phải sao?
Eo Mộc Khinh Ngôn run lên,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!