Tiêu Lâm Thành hoảng hồn nhìn Mộc Khinh Ngôn không nói lời nào, quay đầu xin lỗi tiểu quan bị ném xuống đất đang xoa mông, sau đó vội vàng chạy lại nói, Khinh Ngôn......
Hắn đưa tay muốn kéo Mộc Khinh Ngôn nhưng lại nắm hụt.
Mộc Khinh Ngôn né tránh tay hắn rồi đi thẳng ra ngoài.
"Công tử, đừng đi mà......" Mấy tiểu quan định chặn đường nhưng Tiêu Lâm Thành sầm mặt nói, Đừng đụng vào y.
Tiểu quan: ...... Làm gì dữ vậy?
Tiêu Lâm Thành đuổi theo,
"Khinh Ngôn, chờ ta với."
Mộc Khinh Ngôn:
"Ngươi vác người ta chạy nhanh thế cơ mà, đâu cần ta chờ nữa?"
"Lúc nãy ta muốn vác ngươi mà," Tiêu Lâm Thành ấm ức nói, Sơ ý vác nhầm thôi.
Mộc Khinh Ngôn:
"Vác ta làm gì? Ta tự đi được."
Tiêu Lâm Thành:
"Ta sợ ngươi đi chậm sẽ bị bọn họ kéo lại."
Mộc Khinh Ngôn vẫn không thèm để ý đến hắn.
Ngươi giận à? Tiêu Lâm Thành kéo y lại rồi xích tới gần nhìn, nghĩ thầm không đúng, đây là...... ghen sao?
Mộc Khinh Ngôn đẩy mặt hắn ra, Không có.
Tiêu Lâm Thành:
"Vậy sao ngươi làm ngơ ta?"
Mộc Khinh Ngôn không nói gì mà đi thẳng tới trước.
Tiêu Lâm Thành nhìn y, bỗng nhiên khom lưng bế y lên bằng một tay.
Mộc Khinh Ngôn bất ngờ bị bế bổng nên vô thức ôm chặt cổ hắn, Ngươi làm gì vậy?
"Sau này không thế nữa," Tiêu Lâm Thành bế người, vừa đi vừa nói, Không vác ai hết.
Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng rồi nói:
"Nhưng ta chỉ mới bế mình ngươi thôi mà."
Mộc Khinh Ngôn né tránh ánh mắt hắn, lẩm bẩm nói:
"Xạo, ngươi từng bế Bánh Trôi, còn bế con mèo lúc nãy nữa."
Tiêu Lâm Thành không khỏi bật cười:
"Sao lại so đo với mèo thế?"
Được chứ, Tiêu Lâm Thành bỗng nhiên chạy vụt đi rồi cười vang, Được được!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!