Mộc Khinh Ngôn bất giác đưa tay sờ đầu Tiêu Lâm Thành, nhưng sờ tới sờ lui hình như cũng không có chỗ nào sưng.
Tiêu Lâm Thành thắc mắc: Sao thế?
Mộc Khinh Ngôn:
"Lúc nãy ngươi không bị đụng đầu chứ?"
Tiêu Lâm Thành: ...... Không có.
Mộc Khinh Ngôn lẩm bẩm:
"Vậy sao ngươi lạ thế?"
Chỗ nào lạ? Tiêu Lâm Thành xích lại gần hỏi,
"Nam nhân sao có thể nói...... nhanh được chứ?"
Mộc Khinh Ngôn giật mình, giờ mới hiểu ra hắn nói gì, lập tức kéo chăn che kín mặt hắn, Nói bậy nói bạ!
Tiêu Lâm Thành ở trong chăn nhịn không được cười,
"Chẳng lẽ ta nói sai à?"
Mộc Khinh Ngôn cãi không lại hắn nên đành phải nói:
"Không cho nói nữa, ngủ đi!"
Tiêu Lâm Thành:
"Vậy kéo chăn xuống trước được không? Sắp ngạt chết rồi."
Mộc Khinh Ngôn trở mình quay lưng về phía hắn: Tự kéo đi. Cũng đâu có bị đụng tay.
Tiêu Lâm Thành kéo chăn xuống, chỉ thấy mỗi cái ót Mộc Khinh Ngôn, giống hệt Bánh Trôi lúc giận dỗi, chỉ cho người ta thấy đầu mèo tròn vo.
"Được rồi, không trêu ngươi nữa," Tiêu Lâm Thành ôm eo y nói khẽ, Ngủ đi.
Mộc Khinh Ngôn không nói gì, trầm mặc một lát rồi lại hỏi:
"Ngươi không bị đụng đầu thật đấy chứ?"
Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười, hay là ngươi sờ lại xem?
Thôi bỏ đi, Mộc Khinh Ngôn nghĩ còn nói được vậy thì dù có bị đụng cũng không đến mức chập mạch.
Y nghĩ một hồi lại mơ màng ngủ thiếp đi, loáng thoáng nghe thấy Tiêu Lâm Thành nói khẽ,
"Ta không muốn giải cổ nữa đâu."
Sao lại không muốn giải cổ?
Mộc Khinh Ngôn nửa mê nửa tỉnh, nhất thời không biết là mơ hay thật, chỉ mờ mịt nghĩ không giải thì phải làm sao?
Ngoài quán trọ, Bạch Diệc Sương xách kiếm, vẻ mặt đầy phẫn nộ, cách đó không xa là Tuân Ấn Bạch và Lý Thận tỏ vẻ nghi hoặc.
Lý Thận cau mày hỏi Tuân Ấn Bạch:
"Nàng cũng đến giết trẫm à?" Nhưng sao cứ nhìn chằm chằm Tam ca vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!