Lau mèo xong, Mộc Khinh Ngôn giao nó cho Cố Linh Lung chăm sóc rồi cầm bộ đồ sạch đi tìm Tiêu Lâm Thành.
Y vừa vào cửa thì thấy Tiêu Lâm Thành ướt sũng ngồi dựa vào thùng tắm, nhìn như muốn cười nhưng lại không dám cười to.
Mộc Khinh Ngôn:
"...... Ngươi sao vậy?"
Không có gì, Tiêu Lâm Thành nín cười nói,
"Nhớ lại chút chuyện vui thôi."
Mộc Khinh Ngôn đóng cửa phòng rồi đi tới hỏi: Chuyện vui gì cơ?
Tiêu Lâm Thành nhìn y ngồi trước mặt, trong đầu còn quanh quẩn câu nói
"Nếu ta khống chế được mình thì đâu còn gọi là thích" của Mộc Khinh Ngôn.
Ngươi muốn biết à?
Trong lòng hắn mềm nhũn, định nói ngươi hôn ta một cái thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ai ngờ nghe Mộc Khinh Ngôn nói:
"Không phải, thuận miệng hỏi vậy thôi."
Tiêu Lâm Thành: ......
Mộc Khinh Ngôn vén áo hắn lên, thấy lưng hắn đỏ bừng, quả thật bị té khá nặng.
Còn đau không?
Tiêu Lâm Thành:
"Đau, ngươi xoa cho ta nhé?"
"E là xoa cũng vô ích thôi," Mộc Khinh Ngôn đưa quần áo trong tay cho hắn,
"Ngươi thay đồ trước đi, ta lấy thuốc bôi cho ngươi."
Khoan đã, Tiêu Lâm Thành kéo lại Mộc Khinh Ngôn đang đứng dậy định đi,
"Ta vừa động nhẹ thì lại đau lưng, ngươi thay cho ta được không?"
Mộc Khinh Ngôn nhíu mày,
"Nghiêm trọng vậy sao? Có phải bị thương xương cốt rồi không?"
Tiêu Lâm Thành tỏ vẻ vô tội, Không biết nữa.
Mộc Khinh Ngôn không yên tâm, đưa tay sờ chỗ lưng bị bầm của Tiêu Lâm Thành nhưng không thấy có vấn đề gì.
Tiêu Lâm Thành vẫn kêu đau, đau đến nỗi không thay đồ được.
Mộc Khinh Ngôn hết cách, do dự một lát rồi đưa tay c ởi quần áo ướt đẫm trên người hắn.
Tiêu Lâm Thành thấy y cầm quần áo trong tay, ánh mắt lại trốn tránh, nhìn cũng không dám nhìn.
Gò má Mộc Khinh Ngôn nóng lên,
"Không...... Không muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!