Cố Văn Vũ đi ngang hành lang, thấy nha đầu nhà mình nép sát cửa phòng Mộc Khinh Ngôn, nhìn có vẻ sốt ruột lắm.
Cố Văn Vũ đi tới hỏi:
"Nha đầu, con làm gì vậy?"
Suỵt, Cố Linh Lung áp tai vào cửa, buồn bực nói:
"Sao không nghe gì hết vậy?"
Chỉ nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị mở toang, Tiêu Lâm Thành cầm con rắn đen kia hỏi: Của ngươi à?
Biểu, biểu ca, Cố Linh Lung cười khan,
"Ta cứ thắc mắc sao không thấy Tiểu Hắc đâu, thì ra là bò vào phòng."
Nàng cầm lấy rắn đen,
"Vậy không làm phiền các ngươi nữa." Nói xong lập tức kéo Cố Văn Vũ chạy đi.
Ê, nha đầu, Cố Văn Vũ bị nàng kéo lảo đảo,
"Chậm một chút, con chạy nhanh thế làm gì?"
Cố Linh Lung:
"Chạy chậm con sợ bị biểu ca đánh ạ."
Cố Văn Vũ:
"Sao hắn lại đánh con chứ?"
Cố Linh Lung giơ con rắn đen kia lên,
"Con thả rắn dọa bọn họ mà."
Hả? Cố Văn Vũ mờ mịt,
"Đang yên đang lành con thả rắn dọa bọn họ làm gì?"
Cố Linh Lung ủ rũ nói:
"Hai người họ chưa ở bên nhau nên con sốt ruột mà."
Cố Văn Vũ càng mờ mịt hơn, Con gấp cái gì? Cũng đâu phải tìm vợ cho con.
Cố Linh Lung áy náy nói:
"Nếu không phải tại con thì họ đã không bị trúng cổ, Mộc công tử cũng sẽ không đau, là con có lỗi với y."
Nha đầu...... Cố Văn Vũ đang định an ủi thì thấy nàng vui vẻ nắm tay nói,
"Mộc công tử đã thích biểu ca thì con phải giúp y câu biểu ca về tay mới được!"
Cố Văn Vũ:
"...... Con cũng chưa có tướng công đâu, còn biết giúp người ta câu nam nhân nữa à?"
Cố Linh Lung:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!