Chương 38: Phải ôm mèo đi trước

Tuân Ấn Bạch vừa thốt ra miệng thì lập tức hối hận, ảo não tự vả mình mấy cái, sao lại lỡ miệng chứ?!

Tiêu Lâm Thành do dự hỏi:

"Người kia là...... Hoàng thượng sao?"

Tuân Ấn Bạch ấp úng:

"Không, không phải, ta nói nhảm thôi...... Đi nhanh lên, đừng đứng ngây ra đó nữa."

Dừng lại, Tiêu Lâm Thành nhíu mày hỏi,

"Hắn là Hoàng thượng mà lại gọi ngài Tam ca à?"

Lần này Tiêu Lâm Thành thà tin đây là biệt danh của ông còn hơn, sư phụ hắn điên điên khùng khùng, có chỗ nào giống hoàng thân quốc thích đâu?

"Hắn là Hoàng thượng," Mộc Khinh Ngôn ôm mèo thắc mắc,

"Sao còn có kẻ dám truy sát hắn chứ?"

Cái gì?! Tuân Ấn Bạch thảng thốt,

"Truy sát?! Có người muốn giết hắn à?!"

Đúng vậy, Tiêu Lâm Thành cố ý nói,

"Chưa biết chừng giờ đã bị người ta chặt thành tám khúc rồi."

Tuân Ấn Bạch đưa tay muốn đánh hắn, Nói bậy gì thế?!

Tiêu Lâm Thành:

"Trên đao còn bôi độc nữa, e là chưa chết thì chưa tha đâu."

Tuân Ấn Bạch tỏ vẻ khó xử, suy nghĩ một lát rồi nói:

"Để ta quay lại xem, các con tìm chỗ trốn trước đi."

"Chẳng phải ngài nói hắn đến đòi tiền à?"

Tiêu Lâm Thành lạnh lùng nói,

"Nếu hắn bị chém chết thì ngài đâu cần trả tiền nữa?"

Ta...... Tuân Ấn Bạch khựng lại, tức giận nói,

"Ta là người như vậy sao?!"

Tiêu Lâm Thành:

"Ngài nợ tiền không trả thì còn là người thế nào nữa?"

Tuân Ấn Bạch bị hắn làm nghẹn họng không nói nên lời, đành phải thở phì phò bỏ đi.

Tiêu Lâm Thành quay đầu bảo Mộc Khinh Ngôn:

"Ông ấy không bịa được nữa nên cáu đấy."

Mộc Khinh Ngôn bất lực lườm hắn một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!