Chương 37: Có phải biết rồi không

Không phải?

Mộc Khinh Ngôn ngơ ngác nói:

"Vậy, vậy sao ngươi...... muốn hôn ta?"

Tiêu Lâm Thành im lặng nhìn y rồi hỏi ngược lại:

"Sao ngươi không tránh?"

Mộc Khinh Ngôn nhất thời không hiểu, Tránh gì cơ?

"Nếu người khác làm vậy với ngươi," Tiêu Lâm Thành xích lại gần hơn, ngón tay mơ n trớn đôi môi mềm mại của Mộc Khinh Ngôn,

"Ngươi cũng không tránh à?"

Trong lòng Mộc Khinh Ngôn giật thót, bỗng nhiên hơi sợ

--- Có phải hắn biết rồi không? Cho nên mới...... thăm dò mình sao?

Ta......

Y vô thức ôm chặt con mèo trong ngực làm nó hoảng sợ ré lên, meo một tiếng nhảy ra ngoài.

Khoan đã, Mộc Khinh Ngôn sực tỉnh, vội vàng đuổi theo, Đừng chạy. Chạy mất làm sao trả cho bà chủ đây?

Khinh Ngôn!

Tiêu Lâm Thành cũng vội vàng đuổi theo.

Nhưng sắc trời lờ mờ, con mèo kia tuy béo nhưng lại chạy như bay, chỉ chốc lát sau đã chạy mất dạng.

Làm sao bây giờ?

Mộc Khinh Ngôn rầu rĩ nói,

"Phải trả lại bà chủ nữa."

Tiêu Lâm Thành an ủi:

"Biết đâu nó nhận ra đường rồi tự chạy về cũng nên."

Hắn nắm chặt tay Mộc Khinh Ngôn:

"Hay là chúng ta quay lại đó xem?"

Nhớ lại đám người không rõ lai lịch kia, Mộc Khinh Ngôn do dự: Nhưng......

"Quay lại để chịu chết à?" Bỗng nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên. Họ quay đầu lại, trông thấy nam nhân cướp hạt châu kia đi ra từ đầu hẻm bên kia, sau lưng còn có mấy người đi theo.

Sao lại là ngươi?

Tiêu Lâm Thành bực bội nói,

"Muốn chạy thì chạy xa một chút, lỡ bị chém chết thật thì không ai cứu được ngươi đâu."

Nam nhân khinh thường nói:

"Chỉ là mấy con kiến thôi, ta đâu thèm để vào mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!