Chương 36: Có phải cổ phát tác không

Cố Linh Lung ở ngoài ngắm công tử đẹp mắt đi qua đi lại, đang định vào xem biểu ca nổi máu ghen thì thấy tiểu quan ngồi thụp xuống đất, máu mũi chảy đầy mặt.

Cố Linh Lung: ...... Gì vậy?

Tiểu quan chỉ vào Tiêu Lâm Thành, ấm ức nói: Hắn đánh người.

Cố Linh Lung giật mình

--- Trời ạ, biểu ca ghen đến nỗi ra tay luôn à?!

Xin lỗi, Tiêu Lâm Thành thấy người bị thương thì hơi xấu hổ,

"Ta không cố ý, chỉ vô thức......"

Cố Linh Lung:

"Biểu ca, ngươi có tức giận cũng đâu thể đánh người chứ?" Tiểu công tử đẹp vậy sao ngươi lại hạ thủ được hả?!

Mộc Khinh Ngôn thả mèo xuống rồi lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ ít thuốc bột vào khăn, nhẹ nhàng áp lên trán tiểu quan.

Tiểu quan ngẩn người, đưa tay quệt một cái, phát hiện hình như máu mũi không chảy nữa.

Hắn không cố ý đâu, Mộc Khinh Ngôn áy náy nói, Xin lỗi.

"Ta cũng chẳng trách vị công tử này," tiểu quan bịt mũi nói,

"Nhưng tiền mời đại phu đắt lắm......"

Cố Linh Lung lại lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay y rồi đỡ y dậy:

"Cẩn thận một chút, để ta dìu ngươi đi lau máu mũi."

Tiêu Lâm Thành nhìn bọn họ ra cửa, nhớ lại lúc nãy tiểu công tử kia ôm cổ mình thì đưa tay chà xát cổ.

Mộc Khinh Ngôn bế mèo liếc hắn một cái, Chưa ôm đủ à?

Tiêu Lâm Thành khẽ giật mình, vội vàng phản bác:

"Không phải! Đâu có ôm! Ta đẩy ra ngay mà!"

Mộc Khinh Ngôn không nói gì mà nhìn con mèo trong ngực, im lặng một hồi, nhịn không được hỏi lại lần nữa,

"Không được sờ thật à?"

Tiêu Lâm Thành khó hiểu, Gì cơ?

Mộc Khinh Ngôn: Mèo ấy.

Thì ra là sờ mèo sao? Tiêu Lâm Thành nhịn không được cười,

"Đương nhiên là được rồi."

Mộc Khinh Ngôn đưa tay vuốt quả cầu trắng trắng xù xù kia rồi lẩm bẩm:

"Lúc sáng ngươi còn nói không được mà."

Tiêu Lâm Thành dở khóc dở cười,

"Ta tưởng ngươi muốn sờ......"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!