Tuân Ấn Bạch hơi đau lòng, cứ như cải trắng bao năm nay không bị heo nhà mình ủi mà lại bị heo rừng chẳng biết từ đâu chạy tới ủi vậy.
"Mấy năm nay ta chịu đựng lão Mộc xấu tính kia, nói Đông không dám đi Tây," Tuân Ấn Bạch đấm ngực nói,
"Để mong sau này hắn đánh con thì ta có thể nói đỡ cho con. Không ngờ mèo trên núi đã sinh mấy lứa mà con lại...... Ôi!"
Tiêu Lâm Thành mờ mịt hỏi:
"Sao ông ấy phải đánh con?" Mặc dù tính tình Mộc tiền bối hơi lạnh lùng nhưng vẫn biết rõ phải trái, sao lại tùy tiện đánh người chứ?
Tuân Ấn Bạch:
"Ta sợ con ngày nào không nhịn được ủi Tiểu Mộc thôi."
Tiêu Lâm Thành: ......
Tiêu Lâm Thành há miệng muốn cãi
--- Mình giống kẻ lưu manh vậy sao?!
Nhưng nghĩ lại đúng là hắn đã ủi Mộc Khinh Ngôn, còn ủi không chỉ một lần nên lập tức im bặt.
"Vậy...... Ngài có biết cách giải cổ này không?"
Tuân Ấn Bạch: Khỏi cần giải.
Khỏi cần giải? Tiêu Lâm Thành khó hiểu,
"Nhưng mười lăm mỗi tháng Khinh Ngôn đều bị đau tim mà." Sao lại không cần giải chứ?.
||||| Truyện đề cử:
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với Nhau |||||
Tuân Ấn Bạch:
"Hợp hoan là hết đau chứ gì?"
Tiêu Lâm Thành đỏ mặt gật đầu.
Vậy được rồi, Tuân Ấn Bạch nói,
"Cổ này không sống lâu, một năm là chết rồi, chỉ cần hợp hoan khi tử cổ phát tác thì một năm sau sẽ không sao nữa."
Một năm? Tiêu Lâm Thành nghĩ, vậy còn mười tháng, chính là mười lần......
Nhưng Khinh Ngôn có chịu không? Lỡ y còn tức giận thì sao?
"Vậy nếu không hợp, hợp hoan thì sao?"
"Ta cũng không rõ lắm," Tuân Ấn Bạch đáp,
"Nghe nói đau một hai lần thì không sao, nếu đau thêm mấy lần e là sẽ nát rữa tim phổi mà chết."
Sẽ, sẽ chết?
Tiêu Lâm Thành kinh hãi, chỉ tưởng tượng ra cảnh đó đã làm tim hắn đau như cắt, đau đến không thở nổi.
Không được, hắn lẩm bẩm,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!