Nhìn hình vẽ người kia, ánh mắt Tiêu Lâm Thành tràn ngập bàng hoàng,
"Không, không thể nào, sao lại là......"
Cố Văn Vũ cũng hết sức kinh ngạc,
"Nàng là mẹ ngươi à?!"
Mộc Khinh Ngôn giật mình nhớ lại trước đây y còn cảm thấy Tiêu Lâm Thành và Cố Linh Lung hơi giống nhau, thì ra họ đúng là biểu huynh muội sao?
"Chẳng lẽ ngươi chính là đứa bé năm đó?!"
Cố Văn Vũ quay đầu nhìn Tuân Ấn Bạch hôn mê trên giường,
"Vậy chẳng phải hắn...... là cha ngươi sao?!"
Đầu óc Tiêu Lâm Thành cực kỳ hỗn loạn, cảnh tượng năm xưa ùa về như thủy triều cuồn cuộn.
Không, hắn lắc đầu như không dám tin,
"Ông ấy là sư phụ, ông ấy nói mình là sư phụ mà......"
A Tiêu, Mộc Khinh Ngôn trấn an hắn,
"Ngươi đừng nóng, chờ sư phụ tỉnh lại rồi hỏi."
Tiêu Lâm Thành nắm bả vai y rồi tức giận nói:
"Nếu ông ấy thật sự là cha ta thì sao không nói với ta?! Sao phải gạt ta chứ?!"
Mộc Khinh Ngôn nhất thời không biết trả lời thế nào, A Tiêu......
"Tiêu công tử, ngươi bình tĩnh lại đi," Cố Văn Vũ khuyên nhủ,
"Ngươi hỏi Mộc công tử như vậy làm sao y biết được?"
Tiêu Lâm Thành nghiến răng, tim như bị thứ gì đè nặng làm hắn ngạt thở.
Hắn buông Mộc Khinh Ngôn ra rồi quay người bỏ đi.
A Tiêu! Mộc Khinh Ngôn vội vàng đuổi theo.
Cố Văn Vũ cũng không ngờ họ và Tiêu Lâm Thành còn có duyên phận như vậy nên vội vàng đi tìm phu nhân mình.
A Tiêu! Mộc Khinh Ngôn đuổi theo ra ngoài, thấy Tiêu Lâm Thành càng chạy càng xa, y lại bị đau lưng mỏi chân nên đuổi không kịp.
Y sốt ruột thốt lên:
"Ngươi chờ ta với, ta đau lưng."
Tiêu Lâm Thành dừng chân rồi đi ngược trở lại.
Tiêu Lâm Thành đi tới bế y lên rồi yên lặng đi tiếp.
A Tiêu......
Tiêu Lâm Thành rầu rĩ nói:
"Ở cạnh ta một lát đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!