Tiêu Lâm Thành nhất thời không hiểu, Có ý gì?
Bạch Diệc Sương hơi khó xử, vốn dĩ đây là chuyện giữa hắn và Mộc Khinh Ngôn, người ngoài như nàng cũng không tiện nhiều lời.
Nhưng thấy khuôn mặt trắng bệch của người trong ngực Tiêu Lâm Thành, cuối cùng nàng vẫn không đành lòng.
Công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc, cười lên đẹp như vậy mà giờ lại đau đến nỗi mặt không còn giọt máu.
Ưm! Mộc Khinh Ngôn rên lên một tiếng, trán rịn đầy mồ hôi, ngón tay siết chặt tim cũng đang run.
Khinh Ngôn! Tiêu Lâm Thành nắm chặt bàn tay run rẩy của Mộc Khinh Ngôn, gần như nức nở,
"Ta phải làm sao? Ngươi nói ta biết được không?"
Cố Văn Vũ cũng đau lòng, Chuyện này......
Vết máu trên cổ tay Mộc Khinh Ngôn như càng dài thêm, Bạch Diệc Sương quyết định dứt khoát rồi bảo Tiêu Lâm Thành:
"Bế y về phòng trước đi."
Tiêu Lâm Thành vội vàng bế người lên lầu.
Hắn cẩn thận đặt Mộc Khinh Ngôn xuống giường, chỉ sợ xóc nảy một chút sẽ làm y đau thêm một phần.
Mộc công tử, Bạch Diệc Sương nhìn Mộc Khinh Ngôn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng rồi khuyên nhủ,
"Có lẽ ngươi nên để Tiêu công tử lựa chọn đi."
Tim Mộc Khinh Ngôn đau như bị xé nát làm đầu óc y mụ mẫm. Y cố giữ tỉnh táo, chậm rãi lắc đầu.
Bạch Diệc Sương thở dài:
"Việc này liên quan đến hắn thì hắn cũng nên biết chứ. Mộc công tử, ngươi giấu hắn là không công bằng với hắn đó."
Đúng vậy, Cố Văn Vũ cũng nói,
"Hắn thấy ngươi đau như vậy cũng không dễ chịu hơn ngươi bao nhiêu đâu."
Mộc Khinh Ngôn khẽ giật mình, khó nhọc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lâm Thành, chợt thấy hắn quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Sương.
Cố phu nhân, Tiêu Lâm Thành đỏ mắt nói,
"Ngài mau cứu y đi, muốn ta làm gì cũng được hết! Chỉ cần cứu y thôi!"
Tiêu Lâm Thành sững sờ, Sao cơ?
Bạch Diệc Sương không nói nữa mà kéo Cố Văn Vũ ra ngoài, sau đó quay đầu nói với Tiêu Lâm Thành:
"Chuyện của hai người ta không tiện nhiều lời, Tiêu công tử vẫn nên hỏi Mộc công tử đi."
Cố Văn Vũ đóng cửa cho họ, còn định ngồi xổm nghe lén nhưng bị Bạch Diệc Sương nắm tai kéo đi.
Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành nắm bàn tay ghì chặt đến mức trắng bệch của Mộc Khinh Ngôn rồi nôn nóng hỏi,
"Rốt cuộc là có chuyện gì?! Ngươi nói ta biết đi!"
Mộc Khinh Ngôn cắn môi, đáy mắt long lanh nước, A Tiêu......
"Sao không nói với ta?" Tiêu Lâm Thành áp trán lên mu bàn tay Mộc Khinh Ngôn để lại một mảng ướt át,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!