Mộc Khinh Ngôn bị câu này làm xấu hổ đến nỗi tim đập dồn,
"Vậy...... Vậy còn ngươi? Hôn ngươi thì được à?"
Tiêu Lâm Thành: Ta khác chứ.
Tim Mộc Khinh Ngôn càng đập nhanh hơn, Sao lại khác?
Tiêu Lâm Thành:
"Lúc nhỏ chúng ta còn ngủ chung nữa mà, hôn một cái đã là gì?"
Mộc Khinh Ngôn: ...... Đây là cùng một chuyện sao?
"Huống chi ngươi cũng đâu cố ý," Tiêu Lâm Thành phóng khoáng nói,
"Ta không trách ngươi đâu."
Mộc Khinh Ngôn: ...... À.
Mộc công tử, giọng Cố Văn Vũ đột nhiên vọng lên từ bên dưới,
"Phu nhân ta tìm ngươi đấy."
Mộc Khinh Ngôn lên tiếng đáp lại rồi bảo Tiêu Lâm Thành:
"Vậy ta xuống trước nhé."
Ta cũng đi, ánh mắt Tiêu Lâm Thành sáng lên,
"Chắc Cố phu nhân tìm được cách giải cổ rồi."
Khi họ trở lại phòng khách thì thấy Bạch Diệc Sương ngồi cạnh bàn ngẩn người nhìn con sâu trắng mà họ thấy ở quán trà lần trước.
Cố phu nhân, Tiêu Lâm Thành vội hỏi,
"Có manh mối gì về chuyện giải cổ rồi sao?"
Bạch Diệc Sương vốn chỉ muốn tìm Mộc Khinh Ngôn để hỏi về mẫu cổ, thấy Tiêu Lâm Thành cũng tới thì nhất thời không biết có nên nói hay không.
Cổ này...... Nàng dừng một lát rồi chợt hỏi Tiêu Lâm Thành,
"Tiêu công tử, dạo này ngươi có thấy khó chịu ở đâu không?"
Ta à? Tiêu Lâm Thành khó hiểu nói, Không có, sao thế?
Bạch Diệc Sương nghĩ ngợi rồi lại nói:
"Hoặc trong người có bị lúc lạnh lúc nóng không?"
Tiêu Lâm Thành lắc đầu,
"Sao phu nhân lại hỏi vậy?"
Bạch Diệc Sương nhìn sang Mộc Khinh Ngôn rồi nói qua loa:
"Không có gì, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt lắm nên thuận miệng hỏi thôi."
Cố Văn Vũ bên cạnh thấy nàng nhìn tới nhìn lui Tiêu Lâm Thành thì bất mãn nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!