Tiêu Lâm Thành sững sờ, sau đó vớ lấy ấm trà trên bàn định nện người,
"Ai ph óng đãng hả?! Cổ ta làm sao?! Chẳng phải chỉ bị Khinh Ngôn cắn một cái thôi sao?! Ngươi ghen tị à?!"
A Tiêu, Mộc Khinh Ngôn vội vàng ôm chặt eo cản hắn lại, Đừng nóng.
"Khinh Ngôn, ngươi thả ta ra," Tiêu Lâm Thành tức giận nói,
"Ta phải đập chết tên nói bậy này mới được!"
Nam nhân nhìn Mộc Khinh Ngôn bằng ánh mắt phức tạp: Ngươi cắn à?
Mộc Khinh Ngôn: ...... Không được sao?
Nam nhân lại nhìn sang Tiêu Lâm Thành,
"Vậy ngươi...... thích nam đúng không?"
Tiêu Lâm Thành khựng lại, phút chốc càng tức hơn, suýt nữa vác ghế nện hắn,
"Nam gì mà nam?! Ngươi không hiểu tiếng người à?! Ta không đổi!"
Trong lúc giãy giụa, hạt châu kia vô tình tuột khỏi tay lăn đến góc tường.
Tiêu Lâm Thành đang định nhặt thì mấy thanh kiếm sáng loáng lập tức kề tới.
"Ngươi đã không muốn tiền, cũng không cần người," nam nhân nhặt hạt châu lên nói, Thế thì thôi vậy.
Tiêu Lâm Thành nhíu mày: Trả lại cho ta!
"Ngươi giữ hạt châu này sẽ chỉ chuốc họa thôi," nam nhân quay lưng đi ra ngoài,
"Nếu ta thật sự nghĩ sai thì đến lúc đó sẽ trả lại cho ngươi."
Ngươi đứng lại!
Tiêu Lâm Thành nhấc chân muốn đuổi theo nhưng lại bị mấy hộ vệ cản đường.
Cút đi! Tiêu Lâm Thành đột ngột cướp đao của một kẻ trong số đó bổ về phía đao kiếm đang chém tới.
A Tiêu! Mộc Khinh Ngôn tung chưởng vào bàn hất bay đám hộ vệ hè nhau xông lên.
Tiêu Lâm Thành vung tay, thân đao bay vút qua trước mắt nam nhân rồi ghim trên cửa quán trọ.
Nam nhân dừng lại, nhìn thanh đao sáng loáng trên cửa không nói năng gì.
"Đời ta ghét nhất là có kẻ cướp đồ của mình," Tiêu Lâm Thành sầm mặt nói,
"Ngươi có thể đi nhưng phải trả hạt châu cho ta."
Tựa như hắn lại trở về những ngày tháng còn làm ăn mày, vì nhỏ gầy nên tiền bị người ta cướp, nhặt bánh bao thì bị chó ăn......
Hắn đánh không lại người, cắn không được chó nên cái gì cũng chẳng giữ được.
Không ai biết hắn sống sót thế nào, khi Tạ Thập Thất gặp hắn trong miếu hoang đổ nát, hắn ngủ trên một manh chiếu rách, ngủ dậy còn muốn cuộn lại đeo lên lưng.
Một đêm nọ có tên ăn mày ngủ dưới đất lạnh nên muốn cướp chiếu của Tiêu Lâm Thành, sau đó bị hắn cắn chảy máu đầy tay nên không dám đụng vào manh chiếu kia nữa.
Tạ Thập Thất bị cái miệng đầy máu của Tiêu Lâm Thành dọa sợ đến nỗi gặp ác mộng, thế mà người này lại cười bảo hắn manh chiếu rách kia là thứ duy nhất của mình không bị cướp đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!