Tiểu nhị bị Tiêu Lâm Thành kéo đến ngây người, Cắn, cắn gì cơ?
Cắn cổ...... Tiêu Lâm Thành ngừng nói, thấy trên cổ tiểu nhị không có dấu răng lại truy hỏi,
"Y cắn chỗ nào của ngươi hả?!"
Tiểu nhị mờ mịt, Ai cắn ta cơ?
Tiêu Lâm Thành sững sờ,
"Chẳng phải ngươi mới vừa nói Khinh Ngôn đè ngươi à?"
Đúng vậy, tiểu nhị gật đầu,
"Tối qua Mộc công tử bẻ quặt tay ta sau lưng."
Tiêu Lâm Thành:
"...... Có thế thôi à?"
Tiểu nhị:
"Đâu chỉ có vậy! Y còn......"
Tiêu Lâm Thành lại giật thót tim, sau đó nghe tiểu nhị khóc lóc kể lể:
"Y còn cầm kim đâm ta nữa, đau lắm!"
Tiêu Lâm Thành: ...... À.
Ái chà! Cố Văn Vũ bên cạnh chợt kinh ngạc hỏi,
"Tiêu công tử, cổ ngươi bị sao vậy? Bị ai cắn thế?"
Tiêu Lâm Thành sờ cổ, nhất thời không biết nói thế nào.
"Cắn bầm xanh rồi kìa," Cố Văn Vũ tặc lưỡi,
"Chắc phải đau lắm nhỉ?"
Lúc này Mộc Khinh Ngôn từ ngoài cửa đi vào, Tiêu Lâm Thành vội vàng lắc đầu:
"Không đau, không đau chút nào hết."
Cắn sâu như vậy mà còn không đau à?
Khóe miệng Cố Văn Vũ giật giật, hay là bị cắn choáng váng rồi?
Khinh Ngôn, Tiêu Lâm Thành đi tới hỏi,
"Ngươi đi đâu vậy? Ăn điểm tâm chưa?"
Nghe hắn nói, Cố Văn Vũ mới nhớ ra mình xuống lấy điểm tâm cho phu nhân, suýt nữa thì quên mất. Hắn vội vàng kéo tiểu nhị ra sau bếp bưng điểm tâm.
Mộc Khinh Ngôn lấy hộp thuốc cao ra khỏi tay áo, mở nắp quệt một ít bôi lên dấu răng trên cổ Tiêu Lâm Thành rồi nói khẽ: Còn đau không?
Ngón tay mát lạnh lướt qua cổ hơi nhột làm Tiêu Lâm Thành run lên, Không, không đau.
Hắn ngây ngốc nghĩ hình như Khinh Ngôn...... lâu lắm rồi chưa cắn mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!