Mộc Khinh Ngôn không tin, sao mình lại ngủ mê vậy chứ, ngay cả đạp chết người cũng không biết.
"Không lừa ngươi đâu," Tiêu Lâm Thành quả quyết,
"Ta còn nói với ngươi Bánh Trôi màu trắng chứ không phải đen, ta không phải xác chết vùng dậy. Nhưng ngươi cứ khóc không ngừng rồi nằng nặc bắt ta nằm xuống lại."
Mộc Khinh Ngôn: ...... Rồi sao?
"Sau đó ta đành phải nằm xuống lại," Tiêu Lâm Thành nói,
"Ngươi khóc một hồi thì ngủ thiếp đi, ta bế ngươi về giường."
Lúc đó thấy Mộc Khinh Ngôn khóc đỏ hoe mắt, hắn còn đau lòng nghĩ thầm sau này không được dọa Tiểu Ngôn nữa, khóc thật tội nghiệp làm sao.
Hắn không biết thật ra tối hôm đó Mộc Khinh Ngôn nếm dược thảo ăn nhầm một nửa cỏ mê hồn, lúc tỉnh dậy đầu óc mơ hồ, suýt nữa không phân biệt nổi trước mắt là người hay mèo.
Còn nữa...... Tiêu Lâm Thành muốn nói tiếp nhưng lại bị Mộc Khinh Ngôn bịt miệng
--- Đừng nói nữa!
Cố Văn Vũ nhìn họ rồi cảm thán nói với phu nhân:
"Động tác bịt miệng của Mộc công tử thuần thục y như phu nhân vậy."
Bạch Diệc Sương liếc hắn một cái,
"Sao, chàng muốn bịt nữa à?"
Không không, Cố Văn Vũ vội vàng rót trà cho nàng,
"Phu nhân uống trà đi."
Tiêu Lâm Thành cười gỡ tay Mộc Khinh Ngôn ra, đang định trêu y thì chợt thấy trên cổ tay gầy mảnh của y có một vết đỏ như tơ máu dài khoảng nửa ngón tay.
Tiêu Lâm Thành nhíu mày, Tay ngươi sao vậy?
Lúc này Mộc Khinh Ngôn mới phát hiện vết đỏ trên cổ tay, hình như mấy ngày trước vẫn chưa có.
Đau không? Tiêu Lâm Thành xoa xoa vết đỏ, trong lòng càng thêm bất an
--- Cái này có liên quan gì đến cơn đau vô cớ của Khinh Ngôn mấy ngày trước không?
Mộc Khinh Ngôn lắc đầu, Không đau.
Y đưa tay tự bắt mạch xem bệnh cho mình nhưng vẫn không nhận ra được gì.
"Phải mau về Vọng Lam Sơn thôi......" Tiêu Lâm Thành nhíu chặt mày, còn chưa nói hết thì cổ tay trong lòng bàn tay hắn đột nhiên bị ai đó kéo đi.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Bạch Diệc Sương kéo tay Mộc Khinh Ngôn nhìn chằm chằm vết đỏ kia hồi lâu, Cố Văn Vũ nhịn không được kéo nàng lại rồi bất mãn nói:
"Dù tay Mộc công tử có đẹp thì nàng cũng đâu cần ngắm lâu vậy chứ."
Bạch Diệc Sương bất đắc dĩ cốc đầu hắn một cái, Nói bậy bạ gì đó?
Thấy nàng có vẻ biết được gì đó, Tiêu Lâm Thành hỏi:
"Cố phu nhân có biết Khinh Ngôn bị sao không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!