Lục Áo sáng sớm hôm sau liền thức dậy, cậu ăn xong bữa sáng thì đến cục cảnh sát, sau khi người trong cục biết là cậu thì giật nảy mình.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng cậu đã chết, thật không ngờ cậu còn sống trở về.
Các cảnh sát bưng trà đổ nước, ào ào hỏi thăm chuyện phát sinh những ngày qua.
Lục Áo giấu việc biến thành thằn lằn, lấy phiên bản đã kể cho Điền Minh Chí bọn họ nói lại một lần.
Tất cả cảnh sát đều sôi nổi cảm khái cậu mạng lớn.
Cảnh sát Liêu phụ trách vụ án trước khi hỏi chính thức thẩm vấn, đặc biệt nhắc nhở 1 câu, "Nếu như cậu bị thương, có kết quả giám định của bệnh viện có thể tiền hành yêu cầu bồi thường."
Lục Áo hiện tại sợ nhất là đi bệnh viên kiểm tra.
Cậu vội vàng lắc đầu, " Không có gì, vận may của tôi khá tốt, cơ bản không bị thương."
"Vậy tốt rồi." Cảnh sát Liêu nói:" Nếu cậu không có vấn đề gì, chúng tôi sẽ hỏi một chút quá trình ngày hôm đó, lần này sẽ có ghi hình và ghi âm, mong rằng cậu thành thật công chính."
Lục Áo gật đầu.
Cảnh sát Liêu bắt đầu hỏi, người đồng nghiệp bên cạnh đang ghi chép.
Có thể nói Lục Áo đều cố gắng nói, không thể nói thì nói không rõ.
Gây sức ép đến hơn 1 tiếng, cảnh sát Liêu cuối cùng cũng hỏi xong, rồi đưa cậu xem lại bản ghi chép đồng thời ký tên xác nhận.
Lục Áo kiểm tra, thấy không vấn đề liền ký tên.
Đồng nghiệp của cảnh sát Liêu cũng tắt máy ghi chép.
Lục Áo thấy bọn họ đã kết thúc buổi thẩm vấn, thì hỏi thêm 1 câu, "Cho hỏi đám người đuổi đánh tôi hôm đó, bọn họ....!"
"Bọn họ đã bị bắt giữ, không sót 1 người." Cảnh sát Liêu an ủi cậu, "Cậu yên tâm, sẽ không có ai đến trả thù cậu."
"Buổi tối hôm đó tôi nghe nói không ai trong số họ đã đủ 14 tuổi."
"Đúng vậy, nhưng mà dù cho không đủ tuổi, cũng sẽ bị đưa đi sở quản giáo cải tạo thanh thiếu niên."Đều là những kẻ tái phạm nhiều lần, cho dù là đi sở quản giáo, cũng sẽ bị phạt từ 1 năm trở lên.
Lục Áo híp híp mắt, đè giữ chút tàn nhẫn trong lòng.
Cậu không sợ những tên này đến trả thù, là cậu muốn trả thù.
Nếu phía cảnh sát đã giúp, đám lưu manh kia cũng đã bị tạm giam, việc này chỉ có thể kết thúc như vậy.
Đám người đó khá may mắn, nếu không cậu tuyệt đối khiến bọn chúng không chết cũng bị lột 1 tầng da.
Đi ra từ cục cảnh sát, Lục Áo đi thẳng tới tiệm bán di động mua lại kiểu mà cậu đang sử dụng, đi làm lại thẻ sim và tải các ứng dụng thường dùng.
Cậu đặc biệt lên weibo nhắn cho Cát Nhiễm Châu rằng cậu vừa đi cục cảnh sát.
Rất nhanh Cát Nhiễm Châu đã trả lời: Cảnh sát nói sao? Đám cặn bả đó đã bị bắt rồi đúng không?
- Ừ, bị bắt rồi.
Cát Nhiễm Châu thở phào 1 hơi: vậy tôi yên tâm rồi.
Cuối tuần chúng ta đi ăn cơm xả xui đi, tôi mời.
- Được, vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!