Chương 18: Đi Bệnh Viện

Lâm Cống Thương nhận được dặn dò, không dám lề mề, lập tức xuống lầu nhìn.

Lục Áo nghĩ nghĩ, lái xe 3 gác chạy tới nhà Lâm Cống Thương.

Người khách ngã bệnh một người tên Thạch Thần, một người tên là Lưu Khải Minh, đều khoản 40-50 tuổi, hơi béo, có bụng bia tương đối rõ ràng.

Có thể bởi vì là ông chủ, tính cách của hai người cũng rất cường thế, sau khi đến đây rất ít khi bảo Lâm Cống Thương làm này làm nọ.

Theo lý mà nói, tính cách của hai người này không phải kiểu có thể nằm trên giường cả ngày, nhưng mà cố tình lại nằm trên giường cả ngày.

Lâm Cống Thương càng nghĩ càng hoảng, trên trán cũng đổ mồ hôi hột.

Cậu ta xuống lầu, trước tiên gõ cửa phòng Thạch Thần.

"Cọc cọc" tiếng gõ cửa vang lên, trong đêm tối nghe có vẻ rất vang.

Thạch Thần không tỉnh, trái lại Nghiêm Chính Trữ ở phòng bên chi nha một tiếng mở cửa, thò đầu ra, hoài nghi hỏi:" Chuyện gì vậy?"

"Không tôi đến đây xem thử." Lâm Cống Thương không có được lời đáp, cũng không gõ cửa, vội vã vặn khóa đẩy cửa.

Trong phòng thực im lặng, tối om, chỉ có đèn máy điều hòa lóe lên.

Thạch Thần mập như vậy, vậy mà không ngáy ngủ.

Lâm Cống Thương trong lòng có dự cảm chẳng lành, trong nháy mắt, cậu ta thậm chí có chút lo lắng Thạch Thần bọn họ sẽ chết trong nhà cậu.

"Ba" một tiếng, Lâm Cống Thương đưa tay mở đèn trên tường, nâng giọng gọi: "Ngài Thạch?"

Thạch Thần không nhúc nhích.

Lâm Cống Thương đi qua, xốc mùng lên, chỉ thấy mặt của Thạch Thần sốt đến đỏ bừng, môi màu xám, vẻ mặt vàng như nến, dù cho Lâm Cống Thương không biết gì về bệnh lý, cũng có thể thấy rõ ràng bệnh của ông ấy đã có phần nghiêm trọng.

Lâm Cống Thương đưa tay đẩy ông ấy, kinh hồn bạt vía hô:" Ngài Thạch?"

Thạch Thần vẫn không phản ứng.

Lâm Cống Thương mặc kệ, trực tiếp lật tung cái mền lên, qua sát chân của ông.

Thạch Thần mặc quần đùi, giữa đôi chân đầy lông không dễ thấy dấu hiệu sưng tấy lở loét, nhưng lại có thể thấy mấy vết đỏ, giống như bị muỗi cắn.

Nghiêm Chính Trữ ở phía sau thấy một loạt động tác này của cậu ta, trong lòng có chút lộp bộp, "Rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Lâm Cống Thương vẻ mặt thay đổi, vội vã nói:" Bọn họ có thể đã bị nhiễm trùng vi khuẩn biển, tôi đi xem ngài Lưu."

Cậu ta không muốn nói nhiều, trực tiếp chạy tới phòng Lưu Hạng Minh.

Tình huống của Lưu Hạng Minh và Thạch Thần gần giống nhau, đều phát sốt, gọi không tỉnh.

Nghiêm Chính Trữ theo ở phía sau, trong mắt ngạc nhiên nghi ngờ.

Khi Lâm Cống Thương đang kiểm tra tình huống hai người, Lục Áo đã cưỡi xe 3 gác chạy tới.

Mẹ Lâm mở cửa, Lục Áo gật đầu chào hỏi liền chạy lên lầu.

Lâm Cống Thương vừa thấy Lục Áo, hoang mang quay đầu hỏi cậu:" Lục Áo, tôi xem rồi, bọn họ hình như bị nhiễm trùng vi khuẩn bị thật!"

Lục Áo mang theo một thân mùi hương lạnh lẽo sau khi tắm rửa chạy tới, "Để tôi xem."

Cậu vội đi vào phòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!