Mây đen u ám tích tụ trên bầu trời, trọng lượng không không thu gì cân nặng của một con voi.
Lục Áo muốn xáo trộn tảng mây này là điều hết sức khó khăn.
Cậu nhắm mắt lại, bởi vì dùng sức quá mức, gân xanh ở hai bên cổ trắng ngần cũng nổi lên hết.
Mây đen nơi xa dưới sự thúc đẩy của cậu đã di chuyển đi nơi khác một chút.
Những đám mây đó trôi đi từng chút một, giống như sương mù bị gió thổi tan, lộ ra ánh mặt trời phía sau.
Không biết ai ở bên dưới hét lớn một tiếng. "Có nắng mặt trời rồi!"
Trong nháy mắt hơn vài giọng nói vang lên trên boong tàu.
"Trời ạ, thật sự có nắng kìa."
"Để tôi nhìn thử!"
"Đội trưởng Ninh, có nắng mặt trời rồi, có phải chúng ta lên bờ được rồi phải không?"
Lục Áo ở trong phòng nghe rõ sự vui sướng trong giọng nói của những người này, khoé miệng không khỏi cong lên đôi chút.
Cậu tiếp tục đẩy mây, đám mây tản ra từng chút, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, ấm áp lại sáng ngời.
Lục Áo dựa ra sau một chút, cậu gần như dùng sức một tay đẩy đi đám mây đen trên bầu trời, chẳng sợ cậu vẫn luôn chăm chỉ luyện tập, lúc này cũng cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
Cậu quen thuộc dựa lên người Tống Châu, "Mệt mỏi quá."
Tống Châu xoa bóp gáy cậu, lại xoa vai giúp cậu thả lỏng.
Giây phú âm áp này không duy trì được bao lâu đã có người đến gõ cửa rồi nhẹ giọng hỏi : "Thầy Lục, anh thức dậy chưa? Chúng ta có thể chuẩn bị lên bờ rồi."
Lục Áo đáp:" Đang chuẩn bị, cảm ơn anh đã nhắc nhở, lát nữa tôi sẽ xuống ngay."
Nói xong, Lục Áo có chút hối hận ôm lấy thắt lưng Tống Châu than thở : " Sớm biết thế thì em sẽ đòi dẫn thêm một người như vậy chúng ta có thể cùng nhau tới đây thì tốt rồi."
"Lúc ấy dù có nghĩ tới, anh cũng không chắc sẽ giành được thời gian để theo hết toàn bộ hành trình." Tống Châu cúi đầu hôn trán cậu nói, "Nếu em thích, lần sau chúng ta cùng đi."
Lục Áo trong lòng khẽ động, hai mắt sáng rực quay đầu nhìn anh," Vậy buổi tối thì sao? Tối nay anh có rảnh không?"
Sự mong đợi trong mắt cậu quá rõ ràng, Tống Châu nhìn cậu, trái tim mềm nhũn, "Đương nhiên là có."
Lục Áo lập tức chụp tay quyết định, "Vậy em không đi, tối nay chúng ta cùng nhau ngăm nước nóng."
Lục Áo đi ra ngoài nói với điều phối viên rằng cơ thể cậu không thoải mái lắm, có chút dấu hiệu muốn cảm cúm, lần này sẽ không đi ngâm suối nước nóng đâu, miễn cho bệnh cảm nặng thêm hay lây bệnh cho người khác.
Đây là lần đầu tiên cậu vì yêu nói dối, dưới khuôn mặt bình tĩnh là một trái tim đang hoang mang nói không nên lời.
Điều phối viên không nhìn ra điều gì, chỉ tiếc nuối nói, "Toàn bộ chuyến đi Nam Cực chỉ có duy nhất một lần ngâm suối nước nóng, cậu thực sự không đi sao?"
"Hết cách rồi." Lục Áo mím môi," Vẫn không nên đi ngâm nước."
Điều phối viên lắc đầu, "Cũng được, tình huống của cậu đúng thực không thích hợp đi ngâm suối nước nóng."
Nhắn nhủ thêm vài câu, điều phối viên bảo cậu trở về nghỉ ngơi.
Lâm Tê Nham chờ điều phối viên đi rồi, lo lắng bước đến, hai mắt trên dưới đánh giá cậu, thấp giọng hỏi:"Cậu bệnh thật à, tôi nấu canh gừng cho cậu nhé?"
Lục Áo từ chối, "Canh gừng cũng không phải vạn năng, tôi uống thuốc ngủ một giấc sẽ ổn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!