Chương 158: Đôi mắt đen của voi biển đầy tủi thân.

Trước khi Lâm Tê Nham nhảy xuống, đánh chết cũng không ngờ nước lại lạnh đến thế.

Lạnh tới mức hai chân biến thành khúc băng, hoàn toàn không thể sử dụng được, chỉ có thể dùng đùi kéo lê từng bước một lên phía trước.

Sau khi cậu ta lên thuyền, bọc khăn lông, uống xong một ly cacao nóng, đội viên thám hiểm muốn cho cậu ta uống thêm ly Vodka nhưng cậu ta lại từ chối, chỉ chăm chăm uống từng ngụm cacao nóng.

Lục Áo khe khẽ đá đá chân cậu ta, "Sao không uống Vodka?"

" Tửu lượng tôi kém."Lâm Tê Nham khẽ nói, "Lát nữa còn phải lên bờ, uống say rồi thì chẳng nhìn thấy gì nữa đâu."

Lục Áo nhìn cậu ta một hồi, nói:" Cậu chờ chút."

Lâm Tê Nham không rõ nguyên do, cậu ta mệt mỏi ngồi trên ghế, nhìn Lục Áo chạy về khoang thuyền.

Lục Áo không quay về khoang nghỉ của mình, cậu đi thẳng đến phòng bếp.

Hiện tại cậu đã quen thân với người của phòng bếp rồi, người ta thấy cậu đi tới, ngẩng đầu cười nói:" Sao thế? Đói bụng à?"

"Không có." Lục Áo thò đầu nhìn xung quanh một chút, "Ở đây có gừng không anh?"

"Có nha. Đồ ăn Hoa Hạ sao có thể thiếu gừng được?" Đầu bếp nói," Sao thế?"

"Tôi có một người bạn vừa bơi băng nhưng lại không muốn uống rượu vodka, tôi vào đây định làm chút canh gừng cho cậu ta."

Đầu bếp cười xấu xa nhìn cậu, "Tình bạn của cậu thắm thiết ghê."

Lục Áo mở miệng," Là nam đó."

Chân mày bay cao của đầu bếp kia trở về vị trí cũ, "Là nam à. Đươc rồi, gừng bên đó kìa, cậu biết làm không?"

"Biết làm, các anh cho tôi mượn chút nguyên liệu là được."

Sau khi nhận được sự đồng ý, Lục Áo mới đi vào sau bếp, cậu nhanh nhẹn cắt 2 miếng gừng to, thêm chút đường thẻ nấu được khoảng nửa nồi canh gường.

Lâm Tê Nham nhìn thấy cậu bưng một nồi canh gừng ra liền bịt mũi với vẻ mặt đau khổ, "Đã tới Nam Cực rồi mà vẫn không trốn được món canh gừng."

"Không trốn được đâu, thành thật uống hết chén canh đi." Lục Áo thuận tay múc cho cậu ta một chén to, "Đại lang, tới giờ uống thuốc rồi."

Mọi người xung quanh ha ha cười to.

Lâm Tê Nham bóp mũi nhận lấy chén canh kia, uống từng ngụm một.

Canh gừng vừa cay vừa ngọt, khi uống vào lại không thấy khó uống.

Lục Áo lại đưa từng chén canh cho những người bơi băng khác.

Phần lớn người đều vui vẻ nhận lấy canh gừng ngoan ngoãn uống hết, nói về toát mồ hồi vẫn là canh gừng do tổ tiên truyền lại vẫn là hay nhất.

Bên này họ loay hoay một hồi, các nghiên cứu viên vừa từ đất liền trở về, đến lượt họ lên bờ.

Mọi người trong nháy mắt phấn khởi vô cùng, vội vàng mặc áo phao vào rồi xếp hàng lên thuyền kayak, chuẩn bị lên bờ.

Đội viên thám hiểm nhắc nhở bọn họ, "Khu đất này là nơi voi biển sinh sống, quy định của công ước, khi nhìn thấy voi biển ở Nam Cực cần phải giữ khoảng cách từ 15 mét trở lên với chúng, mọi người đừng quên nha."

Mọi người trên thuyền đồng thời cười đáp, "Biết rồi."

Các thành viên đội thám hiểm chèo thuyền kayak, len lỏi qua những tảng băng trắng, lướt chậm rãi trên mặt biển xanh thẫm.

Con thuyền kayak của Lục Áo bọn họ ở phía sau, khi bọn họ cập bờ, những con thuyền đằng trước lên bờ từ lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!