Gió bão vù vù thổi mạnh, mặt trời bị che lắp, tuyết rơi xuống, cả đất trời một mảnh trắng xoá.
Kế đó, cho dù họ dùng ống nhòm cũng không nhìn thấy chim cánh cụt cách đó hơn mấy chục mét.
Bên ngoài rất lạnh, mọi người không nhìn thấy chim cánh cụt liền quay về phòng tránh bão.
Lục Áo không sợ lạnh lắm, nhưng Lâm Tê Nham lại không chịu nổi, đứng ở ngoài một hồi, cậu ta lạnh đến mức hàm răng run cầm cập, sắc mặt có hơi biến xanh, cho dù đang mặc áo gió, cậu ta vẫn cảm thấy rất lạnh.
Bên ngoài gió quá lớn, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng.
Lục Áo thấy cậu ta như vậy, đưa tay cầm lấy ống nhòm của cậu ta, "Đừng xem nữa, cậu về phòng tránh gió đi."
Lâm Tê Nham với cái mũi đỏ bừng, nghe vậy hít hít hai cái, lưu luyến nhìn phương xa một cái, "Nơi này lạnh quá."
Lúc ban ngày có thời điểm nhiệt độ đạt 5-6 độ C, hiện tại nhiệt độ giảm xuống mức âm 6-7 độ C.
Nhiệt độ trên thanh nhiệt kế là vậy, Lâm Tê Nham lại cảm thấy thực tế còn lạnh hơn nữa, cho dù mặc áo tránh gió cũng không thấm vào đâu.
Rất nhiều người trên thuyền đều quay về phòng của mình, cũng có người đi nhà ăn, mọi người cùng nhau tâm sự, thuận tiện chờ bão tuyết qua đi.
Thời gian cho hành trình lần này rất hữu hạn, ngoại trừ nghiên cứu viên, những người còn lại chỉ có thể ở Nam Cực tối đa 2-3 ngày, bọn họ phải tranh thủ thời gian đi xem chim cánh cụt, bởi cơ hội ngắm nhìn chúng mỗi lần một ít đi.
Bão tuyết Nam Cực tới nhanh đi cũng nhanh.
Sau hơn 1 tiếng, gió tuyết bên ngoài đã dừng lại, ánh mắt trời lần nữa xuất hiện.
Mùa hè Nam Cực, vị trí của mặt trời không phải bất biến, hiện tại quả cầu ấy đã gần sát đường chân trời.
Người của đoàn thám hiểm nhìn thấy mặt trời đã xuất hiện, vội vàng thông báo cho những người của lần lên bờ thứ nhất có thể chuẩn bị.
Người thuộc lần lên bờ thứ nhất gần như toàn bộ đều là người của tổ tiết mục, lúc chạng vạng bọn họ đã được huấn luyện rồi, thế mà khi thật sự phải lên bờ, tất cả mọi người bắt đầu luống cuống tay chân.
Đội thám hiểm có kinh nghiệm dày dạn trong việc đổ bộ lên lục địa Nam Cực, thấy mọi người bên này hoang mang, họ liền đến trấn an và tiến hành một buổi huấn luyện khẩn cấp nữa.
Những người chuẩn bị lên bờ mặc vào áo cứu sinh, bước xuống thuyền khảo sát, leo lên thuyền kayak.
Sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng ánh sáng không thật sự đầy đủ, cảm giác có hơi giống chạng vạng, khắp nơi đều là tảng băng trôi nổi, tầm nhìn không rõ lắm.
Chiếc thuyền kayak vùng cực dưới thao tác của đội viên thám hiểm chậm rãi tiến về phía trước.
Nó phát ra những tiếng kêu lạo xạo khi nghiền qua những tảng băng trôi.
Lâm Tê Nham vô cùng khao khát muốn đưa tay chạm vào những tảng băng trôi này, nhưng vì hệ sinh thái của Nam Cực, cậu ta vẫn là nhịn xuống không động tay động chân.
Cậu ta nhìn chằm chằm tảng băng trôi, " Những tảng băng này xanh quá đi, hoàn toàn khác với những gì mà chúng ta thường thấy."
Lục Áo ở phía sau nói: ''Những khối băng này có thể đã tích tụ hàng vạn năm, đương nhiên không thể giống như băng đông lạnh nhanh mà chúng ta thường thấy."
Lâm Tịch Nham kinh ngạc, nói: "Không đến mức hàng vạn năm đâu chứ?"
Đội viên thám hiểm người nước ngoài đang chèo thuyền đằng sau nghe đoạn đối thoại của bọn họ, dùng tiếng Hoa Hạ không mấy thông thạo của mình nghiêm túc nói: "Có, chúng nó đã được đông lạnh rất nhiều rất nhiều năm rồi, giờ đây thời tiết ấm lên, chúng mới dần dần tách ra từ những tảng băng khổng lồ, trôi dạt vào lòng biển."
Anh ta nói rất chậm, Lâm Tê Nham chăm chú lắng nghe, nghe xong mới hỏi: "Những tảng băng này bị xói mòn rất nghiêm trọng sao?"
"Vô cùng nghiêm trọng." Đội viên thám hiểm ngẩng đầu nhìn về phương xa, "Trước đây, khắp vùng rộng lớn này toàn là những cánh đồng băng, còn bây giờ, băng đã tan biến, để lộ ra những tảng đá trơ trọi trước mắt các bạn."
Khi anh ta nói, nét mặt mang theo sự thương cảm vô hạn.
Mới vừa qua một trận bão tuyết, thực ra lượng tuyết rơi không phải là quá lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!