Chương 14: (Vô Đề)

Bộ dáng Tống Đại Minh Bạch đi ra từ văn phòng, có thể nói là chán nản.

Trì Tự không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

Anh vốn nghĩ là chuyện rút thăm trúng thưởng đã qua đi, cùng lắm là Triệu Thụy Hoài hỏi một câu, không đến mức thẳng tay truy cứu, "Triệu tổng mắng cô vì chuyện hôm qua sao?"

"Không, không có." Tống Đại Minh Bạch cứng nhắc trả lời, trầm mặt trở về bàn làm việc.

Ả thật sự nghĩ không ra, cùng lắm là mình giới thiệu bạn gái cho Trì Tự thôi, sao lại trở thành làm loạn môi trường làm việc, ảnh hưởng hiệu suất công việc? Trong công ty, nhưng cũng không phải là yêu đương cùng một văn phòng.

Công ty cũng không cấm nhân viên cùng văn phòng yêu đương, lại còn cách tận một tầng lầu, yêu đương thì sao?

Từ chỗ Tống Giai Từ âm thầm nhớ mong Triệu Thụy Hoài ba năm, có thể thấy được ả là một người vô cùng cố chấp.

Khi đã quyết định làm một chuyện, hoặc là vượt qua Nam tường, hoặc là chết ở Nam tường.

Dù sao thì, nếu không có kết quả, tuyệt đối không quay đầu.

(Nam tường trong raw là Nam trong phía Nam, tường trong bức tường/ vách ngăn.

Mình không biết sao cho tròn nghĩa nên giữ nguyên từ Nam tường luôn, maybe nó là bức tường phía Nam:))) có ai rõ hơn thì góp ý để mình sửa nha)

Trì Tự ra sức từ chối, Triệu Thụy Hoài cực lực phản đối, ngược lại kích phát ý chí chiến đấu của ả.

Thời gian nghỉ trưa, Tống Giai Từ đứng trước cửa phòng thiết kế, vẫy tay với cô em họ bên trong, "Mộng Mộng, lại đây"

Dương Mộng cười tủm tỉm chạy tới, "Em còn đang định tìm chị á."

Tống Giai Từ nắm cánh tay cô, "Chị biết em vì sao em tìm chị mà"

Dương Mộng cúi đầu, ngượng ngùng ậm ừ kêu một tiếng "Chị"

"Em đừng ngại, chị đến để truyền đạt lại cho em một chuyện, thư ký Trì đối với em không có tâm tư kia đâu.

Em đó, em thấy sao?"

Dương Mộng từng tham gia thảo luận cho bản thiết kế của khách sạn.

Ngày đó, để kịp tiến độ, buổi thảo luận phải kéo dài.

Cơm trưa là do Triệu Phó giám đốc gọi cơm hộp.

Tuy là, những thứ đó đều từ quán cơm đỉnh nhất Bắc Kinh nhưng cũng không hợp khẩu vị cô, là Trì Tự chú ý tới cô không ăn được bao nhiêu, cố ý để cô tự gọi một phần.

Là một thực tập sinh vừa nhậm chức, trừ chị họ ra, Trì Tự chính là người đầu tiên chiếu cố cô như vậy.

Bắt đầu từ hôm đó, Dương Mộng có ấn tượng vô cùng tốt đối với Trì Tự, chỉ là ngại mở miệng mà thôi.

Biết chị họ muốn giới thiệu mình cho Trì Tự, cô vui mừng cả đêm ngủ không được, chỉ trông mong đến ngày họp thường niên hôm đó.

Chỉ tiếc Trì Tự vẫn luôn bận rộn, cả buổi tối bọn họ không thể nói một câu.

Mà hiện tại, chị họ lại nói vậy, chuyện này làm Dương Mộng vô cùng mất mát, "Em nghĩ thế nào có ý nghĩa sao?"

"Đương nhiên là có nha, ý nghĩa rất lớn đó.

Mộng Mộng, sự thành do người, chỉ cần em bằng lòng, chị chắc chắn sẽ giúp em." Nhìn em họ ấp a ấp úng, rõ là bộ dáng muốn làm quen lại ngại mở miệng, Tống Giai Từ có tính toán trong lòng, "Thực ra là chị đang cổ cũ em, tính ra Trì Tự là một người có tiềm năng, người cũng chỉ lớn hơn em một tuổi đã là tâm phúc của ông chủ tương lai.

Cũng không phải em không biết, Triệu tổng không lâu nữa sẽ kế thừa Đại Hòa, đến lúc đó Trì Tự lại như là diều gặp gió.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!