Chương 9: (Vô Đề)

Phụ thân ta nói xong, uống một hơi cạn ly, trong phòng lúc ấy yên lặng đến nặng nề.

Phụ thân.

"Ngài là một người phụ thân rất tốt."

"Con biết phụ thân muốn con trở thành một người giống như mẫu thân con."

"Trước kia, con cũng nghĩ như vậy là tốt nhưng sau này, con đã sợ rồi."

"Ngày hôm đó khi con vào cung, đã gặp được Linh Phi nương nương." Ta nói tựa như đang nói với chính mình:

"Bà ấy là muội muội của Chu thúc, là Linh cô cô mà con quấn quýt nhất khi còn nhỏ. Khi mẫu thân còn sống, Linh cô cô thường đến nhà chúng ta chơi."

"Con nhớ Linh cô cô có khuôn mặt tròn tròn, rất hay cười, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, bàn tay thì luôn ấm áp, làm được rất nhiều bánh ngọt."

"Nhưng giờ đây, Linh Phi nương nương ngồi trên kiệu cao cao, dáng người nàng gầy gò, mặc đồ lộng lẫy. Bà ấy chỉ lạnh lùng gật đầu với con, không nói với con một lời nào."

"Tiểu cung nữ dẫn đường nói rằng Linh Phi nương nương đang vội đi gặp Hoàng thượng, bảo con đừng để tâm."

"Nhưng phụ thân ơi, khi con nhìn thấy Linh Phi nương nương, con thấy sợ hãi. Con không muốn trở thành một người giống như bà ấy."

"Con đã vào cung rất nhiều lần, gặp rất nhiều nương nương. Tất cả họ đều dịu dàng mà trầm lặng, mặc những bộ y phục lộng lẫy, đầu đầy châu báu nhưng giống như những cái bóng vô hồn."

"Phụ thân ơi, con không muốn trở thành họ."

"Mẫu thân từng nói hy vọng con trở thành một tiểu thư khuê các nhưng mẫu thân cũng từng nói, hy vọng con được bình an vui vẻ."

"... Xin lỗi phụ thân." 

Có lẽ đời này con sẽ phụ sự kỳ vọng của phụ thân rồi.

Ta vừa nói, nước mắt lại rơi lã chã, đại sảnh rơi vào im lặng tuyệt đối.

Phụ thân ta thở dài một tiếng: Đừng khóc nữa.

"Tính cách hay khóc này của con, thật sự giống mẫu thân con đến lạ."

Ông đưa tay ra, xoa nhẹ lên mái tóc ta:

"Nếu con không muốn vào cung, phụ thân sẽ không ép buộc con."

"Những ngày qua phụ thân cũng đã suy nghĩ thông suốt rồi." Ông thở dài:

"Uyển Nhi được bình an vui vẻ, quan trọng hơn tất cả."

Phụ thân ơi.

Ta cúi đầu, rồi nghiêng về phía vai phụ thân mà dựa vào.

Phụ thân ta dùng tay còn lại vuốt nhẹ tóc ta, không nói thêm lời nào. Ta ôm lấy cánh tay ông, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Ta lén lau đi nước mắt:

"Phụ thân, mình ăn cơm thôi."

Được.

Hai người chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện, kể những câu chuyện thường nhật, nhắc lại những kỷ niệm vui thuở nhỏ của ta. Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên ấm áp lạ thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!