Ta run lên, rúc sâu vào lòng Triệu Tu Niệm:
"Ta không muốn gả cho hắn, ta không muốn vào cung nữa..."
Uyển Nhi, Uyển Nhi!
Triệu Tu Niệm thấy ta lạc thần, cuống quýt gọi tên ta nhưng ta chỉ liên tục lẩm bẩm:
"Cầu xin huynh, đừng để ta vào cung nữa..."
Uyển Nhi.
Hắn đỡ lấy ta:
"Sẽ không đâu, sẽ không còn ai ép muội vào cung nữa. Muội... muội còn có ta. Ta tuyệt đối sẽ không để muội vào cung..."
Ta mềm nhũn ngã xuống, không còn nghe rõ lời hắn nói. Buổi sáng quỳ lâu như thế trong cung, ta đã bị lạnh cóng.
Hắn chạm tay lên trán ta, nóng rực.
"Uyển Nhi, muội phát sốt rồi." Hắn bế ta lên ngang người:
"Chắc là muội sốt đến mê sảng rồi, ta đưa muội đi tìm đại phu."
Ta để mặc hắn ôm ta ra khỏi tiểu Phật đường, những tiếng la hét kinh ngạc của các nha hoàn, bà tử nghe rất mơ hồ. Triệu Tu Niệm lấy áo choàng bọc kín ta.
Ta chỉ biết ánh mắt của phụ thân nhìn ta càng lúc càng tối sầm, giống như ông vừa bắt gặp hai chúng ta làm điều gì khuất tất.
Nhưng ta là con gái duy nhất của ông, cuối cùng ông vẫn là miệng lưỡi cay nghiệt nhưng hành động lại rất chân thành, giục quản gia nhanh chóng đi mời đại phu.
Ta nằm trên giường, đầu óc mơ hồ, còn Triệu Tu Niệm thì bị phụ thân kéo đi.
Ta mơ một giấc mộng.
Trong mộng, ta quay trở về Phượng Nghi Cung.
Đứa con của ta đến thỉnh an.
Ta muốn chạm vào nó nhưng lại có một đám cung nữ không rõ mặt mũi kéo nó đi.
Ta muốn đuổi theo nhưng cũng bị một đám cung nữ khác giữ chặt, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của ta bị đưa đi, ngày càng xa, rồi biến mất.
Lịch Nhi!
Lịch Nhi!
Ta gào thét, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó tan biến.
Ta tỉnh lại.
Triệu Tu Niệm ngồi bên giường ta.
Hắn nắm tay ta, cảm giác ấm áp nhắc nhở ta rằng đây đã là kiếp sau.
Lịch Nhi của ta, kiếp trước đã c.h.ế. t vì đậu mùa.
Chết bởi đậu mùa mà phụ hoàng nó một mực cố chấp ép nó tiêm phòng.
Lịch Nhi là ai? Triệu Tu Niệm siết c.h.ặ. t t.a. y ta, ánh mắt đầy lo lắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!