Chương 5: (Vô Đề)

Quả nhiên, Hoàng hậu nương nương hơi do dự một chút nhưng vẫn bảo cung nữ thân cận lấy ra một bộ vòng tay:

"Đây là ngọc Dương Chỉ vừa được cống nạp, bản cung nghĩ con vốn thân thể yếu, ngọc Dương Chỉ có thể dưỡng người, nên ban cho con."

Trên mặt ta tỏ vẻ vui mừng không kiềm chế nổi, vội đứng lên cảm tạ Hoàng hậu nương nương. Nhưng ta cố tình không giữ chặt, không ngờ hộp đựng vòng nặng như vậy, một chút lơ đãng liền trượt tay.

Một đôi vòng tay thượng hạng rơi xuống đất, lại bị hộp gỗ nặng nề đè lên, liền vỡ vụn.

"Hoàng hậu nương nương thứ tội..." Ta lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Trong điện nhất thời không ai dám lên tiếng. Ta quỳ ở đó, trời đông giá rét, lạnh buốt thấu xương. Nhưng ta biết, đôi vòng tay này ta không thể nhận.

Đây là vòng tay của Lưu Thịnh.

Không lâu sau, chỉ qua một tuần trà, đã có người thông báo Tam hoàng tử tới.

Lưu Thịnh bước vào, rõ ràng đã biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên:

"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra mà Uyển Nhi muội muội lại quỳ ở đây?"

"Chẳng có chuyện gì to tát, là bộ vòng ngọc Dương Chỉ mà con tặng bản cung mấy ngày trước. Bản cung định hôm nay ban thưởng cho tiểu thư Lâm gia nhưng không ngờ nàng nhất thời không cầm chắc, làm rơi vỡ rồi."

"Nhi thần cứ tưởng chuyện gì lớn, mẫu hậu nếu thích vòng ngọc Dương Chỉ, sau này nhi thần nhất định tìm bộ khác tốt hơn dâng lên người. Chỉ là xin mẫu hậu tha cho Uyển Nhi muội muội lần này, nàng vừa khỏi bệnh, nếu lại bị lạnh mà ngã bệnh, nhi thần cũng khó ăn nói với tiên sinh."

Một lúc lâu sau, Hoàng hậu nương nương mới đặt chén trà xuống.

"Thôi được, nể tình Tam hoàng tử cầu xin, bản cung phạt con đóng cửa tự kiểm điểm một tháng vậy."

Lưu Thịnh bước tới đỡ ta, giữa trời đông lạnh giá, tay chân ta đã lạnh buốt nhưng ta không hề tham luyến hơi ấm từ bàn tay hắn, lập tức rút tay lại, khiến hắn thoáng lộ vẻ bối rối.

"Uyển Nhi muội muội, để ta đưa muội về."

"Tạ ơn Tam hoàng tử điện hạ, thần nữ tự về được." Ta hành lễ rồi nói:

"Điện hạ xin dừng bước."

6

Sau khi trở về, phụ thân phạt ta quỳ trong Phật đường.

Ta thầm hiểu rõ, ngoan ngoãn quỳ xuống. Dù sao cũng phải cho Hoàng hậu nương nương một lời giải thích, đúng không?

Làm vỡ đồ Hoàng hậu nương nương ban thưởng, ta chẳng những không hối hận, mà ngược lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Kiếp trước, ta miễn cưỡng mang bộ vòng về, ném đi thì không đành, giữ lại cũng không xong, khó chịu vô cùng. Dù đã nhận ra điều gì đó nhưng lại không thể nói thẳng rằng

"Ta không thích Tam hoàng tử", chỉ có thể âm thầm nhịn chịu.

Hiện tại như thế này, cũng đáng.

Ta quỳ đến nửa đêm, chợt nghe thấy tiếng gõ vào cửa sổ nhỏ của Phật đường.

Ta giật mình nhưng lại nghe thấy giọng một người bên ngoài: Là ta.

Triệu Tu Niệm.

Ta mở cửa sổ, hắn nhảy vào, mang theo một làn khí lạnh. Ta vội vàng đóng cửa lại, hỏi:

"Sao huynh lại tới đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!