Chương 31: (Vô Đề)

Lưu Thịnh từ từ quỵ xuống, dây trói trên tay ta lúc này cũng đã gần như cởi ra được.

Ta rút trâm cài trên đầu, dù chỉ là một cây trâm gỗ nhưng thế cũng đã đủ.

"Triệu Tu Niệm chưa bao giờ lừa ta."

"Nếu hắn thật sự trọng sinh, điều đầu tiên hắn làm chính là g.i.ế. c ngươi."

Ta nhắm mắt, dùng toàn lực đ.â. m cây trâm vào mắt Lưu Thịnh.

Hắn giãy dụa vài cái, rồi tắt thở.

Ta ngồi xổm xuống, đúng lúc đó, Triệu Tu Niệm phá cửa xông vào.

Hắn ôm chặt lấy ta, đôi tay run rẩy:

"Nàng có bị thương không? Có sao không, Uyển Uyển?"

Ta không sao. Ta ôm lấy cổ hắn, áp má mình lên má hắn:

"Chỉ là, ta rất nhớ chàng."

Hắn siết chặt vòng tay, bế ta đi ra ngoài:

"Xin lỗi nàng, Uyển Uyển, ta đến muộn rồi."

"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…"

Ta vốn định an ủi hắn nhưng không hiểu sao càng được hắn dỗ dành, ta càng cảm thấy tủi thân. Cuối cùng, ta không kìm được mà bật khóc nức nở. Vì xấu hổ với những binh sĩ xung quanh, ta chỉ biết vùi mặt vào n.g.ự. c hắn, khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi.

Cuối cùng, hắn bế ta lên xe ngựa. Ta khóc mệt, ngủ thiếp đi trong lòng hắn, tay vẫn nắm chặt vạt áo trước n.g.ự. c hắn.

Khi tỉnh dậy đã là buổi tối, ta và hắn đang nằm an ổn trên giường của chúng ta.

Hắn vẫn đang ngủ, có lẽ là mệt mỏi vì những ngày dài rong ruổi. Ta không nỡ đánh thức hắn, chỉ nhẹ nhàng bước xuống giường, gọi Văn Chi vào.

Sớm đã có lang trung chờ sẵn tại phủ Triệu, bắt mạch xong thì may mắn thay, đứa trẻ trong bụng ta vẫn ổn.

Lúc này ta mới từ từ hỏi Văn Chi về những chuyện xảy ra mấy ngày trước.

Hóa ra hôm đó ta rời khỏi nhà họ Tôn, xe ngựa bị hỏng giữa đường. Xa phu đi tìm xe khác, hộ vệ và Văn Chi thì ở lại trông xe, còn ta thì ngủ say trong xe.

Văn Chi nói rõ ràng là xe ngựa đã được hộ vệ Triệu gia bao quanh nhưng nàng ấy lại bị người ta đánh ngất, còn ta thì biến mất ngay dưới mí mắt bọn họ.

Triệu gia tìm kiếm suốt ba ngày không có kết quả, khiến cả Tôn tỷ tỷ và phu nhân Tôn gia cũng tự trách mãi không thôi. Mọi người đang rối loạn thì Thái tử Lưu Thịnh làm phản.

Chưa đầy hai ngày sau, Triệu Tu Niệm dẫn theo ba ngàn kỵ binh nhanh chóng từ Đông Nam đại doanh đến hộ giá.

Lưu Thịnh bị bắt giữ nhưng lại trốn thoát từ mật đạo trong thiên lao.

Triệu Tu Niệm truy đuổi Lưu Thịnh suốt ba ngày không ngủ nghỉ, cuối cùng lại đúng lúc cứu được ta.

Ta ngồi đó, đưa tay xoa lên bụng mình.

Văn Chi lặng lẽ lui ra ngoàinhưng sau lưng ta liền được khoác thêm một chiếc áo.

"Sao chàng lại dậy rồi?" Ta quay đầu nhìn hắn.

Ngủ đủ rồi. Giọng hắn khàn khàn: Để ta ôm một lúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!