Chương 30: (Vô Đề)

"Trẫm chỉ cần cùng nàng quay lại một lần nữa, trẫm g.i.ế. c Triệu Tu Niệm trước, trẫm có được nàng trước, trẫm nhất định sẽ thắng!"

Hắn cầm d.a. o từng bước tiến sát:

"Liên Bảo, nàng đừng sợ, chỉ cần chịu đau một chút thôi, chúng ta sẽ quay lại, đến lúc đó cả nhà ba người chúng ta…"

Cả nhà ba người.

Dường như ta đã hiểu được chấp niệm của Lưu Thịnh.

Câm miệng! Ta giận dữ hét lên:

"Ngươi có tư cách gì mà nhắc đến cả nhà ba người!"

"Ngươi đã hại c.h.ế. t Lịch Nhi, ngươi đã hại c.h.ế. t Lịch Nhi của ta!"

"Trẫm không có! Trẫm cũng không muốn vậy!" Nghe vậy, hắn quả nhiên khựng lại:

"Kiếp trước trẫm không có một ngày nào không hối hận, hối hận vì Lịch Nhi của trẫm đã rời xa trẫm quá sớm!"

"Hắn cũng là người kế thừa mà trẫm đã dốc lòng bồi dưỡng, trẫm cũng đặt nhiều tâm huyết nhất vào hắn, hắn là đứa con có tài năng xuất chúng nhất của trẫm, đám huynh đệ của hắn không một ai có thể sánh bằng!"

"Đến lúc lâm chung, trẫm cũng đã biết rõ bộ mặt thật của Đặng Liên Nhi, ả nói rằng chưa bao giờ yêu trẫm, ả còn liên thủ với Đức phi hạ độc trẫm!"

"Chỉ vì trẫm muốn gả tam công chúa Nhuận Hy của trẫm đi hòa thân, bọn họ, tất cả nữ nhân trong hậu cung đã liên kết lại để hạ độc trẫm!"

Các nàng làm tốt lắm, còn tốt hơn cả lúc ta còn sống.

"Liên Bảo, trẫm đã thay đổi rồi, trẫm sẽ không nạp nhiều phi tần vào cung nữa." Hắn vội vã lấy từ trong người ra một vòng tay, là ngọc Dương Chi thượng hạng:

"Nàng xem, kiếp trước nàng thích vòng tay ngọc Dương Chi nhất, trẫm đã đặc biệt tìm người làm cho nàng."

"Ngươi có lỗi với Lịch Nhi, cũng có lỗi với ta."

Ta vẫn bình tĩnh:

"Ngươi còn nhớ sinh thần của Lịch Nhi không?"

"Trẫm tất nhiên nhớ, Lịch Nhi sinh vào tháng chín năm Hoài Hóa thứ ba mươi bảy…" Hắn nhìn bụng ta, trong thoáng chốc khựng lại: Lịch Nhi…

"Lịch Nhi đã đến rồi."

"Ngươi đã g.i.ế. c hắn một lần, còn muốn g.i.ế. c hắn lần thứ hai sao?"

Lưu Thịnh sững sờ, rồi ngay sau đó điên cuồng nói: Không thể nào!

"Nó không thể là Lịch Nhi! Phụ thân của nó không phải ta, nó sao có thể là Lịch Nhi!"

"Phụ thân của nó là ai không quan trọng, quan trọng là, nó là con của ta."

"Nó chính là Lịch Nhi." Ta đứng dậy nhưng tay vẫn bị trói:

"Lưu Thịnh, ta chỉ hỏi ngươi một câu, kiếp trước Triệu Tu Niệm c.h.ế. t vào lúc nào?!"

Ta nhớ kiếp trước, khi nằm trong Phượng Nghi Cung chờ chết, có một khoảng thời gian Văn Hạnh luôn lén khóc, còn lén đốt giấy tiền ngoài cửa. 

Nàng ấy giả vờ như không có chuyện gì nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nến trên người nàng ấy.

Chỉ tiếc là lúc đó ta đã bệnh tình nguy kịch, thực sự không còn sức mà để tâm đến những chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!