Văn Chi nhìn tiểu thư của mình, người vốn luôn giữ vẻ đoan trang, giờ lại thất thố ngay trước mặt nàng, nhất thời không biết nói gì. Triệu Tu Niệm thì luống cuống tay chân, cuối cùng run rẩy cài trâm cho ta một cách cẩn thận.
Đẹp không?
Ta chưa kịp lau khô nước mắt, lại nảy ý xấu muốn trêu hắn.
Đẹp. Tai hắn gần như đỏ bừng lên.
Thiếu niên mấp máy môi, như đang cố vắt óc tìm từ ngữ, nỗ lực chứng minh rằng ta cài cây trâm này thực sự rất đẹp.
Ta bỗng đưa cho hắn một ánh mắt tự lo lấy thân nhìn về phía sau lưng hắn:
"Phụ thân, biểu ca lại trốn học!"
Đằng sau Triệu Tu Niệm chính là phụ thân của ta.
Cửa phụ của ta mất sớm, trong nhà cũng không có huynh đệ nào khác. Phụ thân ta thương Triệu Tu Niệm còn nhỏ đã mất phụ thân, thường đón hắn về Lâm phủ ở một thời gian, tiện thể đảm nhận luôn việc khai tâm dạy chữ cho hắn. Bao năm qua, Triệu Tu Niệm cũng coi như là nửa đệ tử của phụ thân ta.
Phụ thân ta mặt đen kịt quay về thư phòng, Triệu Tu Niệm ngoan ngoãn đi theo phía sau. Trước khi rời đi, hắn còn nhét vào tay ta một cái túi nhỏ.
Là kẹo mơ ta thích nhất ở kiếp trước.
3
Ta ngậm viên kẹo ngọt lịm, thong thả bước về nhưng lại vô tình gặp một người đệ tử khác của phụ thân, Tam hoàng tử Lưu Thịnh.
Cũng chính là người phu quân mà sau này ta gả cho, cuối cùng trở mặt đến mức khiến ta đến c.h.ế. t cũng không muốn gặp lại.
Ta vừa thấy hắn đã lập tức cắn vỡ viên kẹo trong miệng.
Liên Bảo. Hắn hắng giọng gọi.
Ta loạng choạng, suýt chút nữa thì ngã.
Liên Bảo là nhũ danh của ta, chỉ có mẫu thân ta khi còn sống mới gọi. Kiếp trước, mãi đến tết Nguyên Tiêu năm sau ta mới nói cho Triệu Tu Niệm, lúc này Lưu Thịnh không thể nào biết được.
Ta nghiến răng, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Thần nữ bái kiến Tam hoàng tử điện hạ."
"Lâu rồi không gặp muội, nghe nói muội bị bệnh, trông đã gầy đi không ít." Hắn khẽ ho nhẹ vài tiếng, làm bộ quan tâm nói.
"Tạ ơn điện hạ quan tâm, thần nữ đã khỏi hẳn rồi."
Sao ta lại không biết kiếp trước Lưu Thịnh nói nhiều như thế này, chỉ mong mau chóng kết thúc cuộc đối thoại:
"Thần nữ còn có việc, xin cáo lui trước."
Ta lảo đảo đi về, nếu không có Văn Chi đỡ, suýt nữa ta đã vấp ngã. Vào đến Thanh Lan viện, lúc này ta mới dám ngồi xuống trấn tĩnh lại.
Hắn không thể nào biết được nhũ danh của ta.
Từ sau khi mẫu thân ta qua đời, không ai gọi ta như vậy nữa. Ta là Uyển Nhi của phụ thân ta, là Uyển Nhi muội muội của Triệu Tu Niệm, là cô nương Lâm gia trong miệng người khác, là đại tiểu thư của Lâm phủ.
Dù ta và hắn làm phu thê gần hai mươi năm, tình cảm lại luôn nhạt nhòa, chỉ duy trì vẻ bề ngoài, ta là Hoàng hậu của hắn, còn hắn là Hoàng thượng của ta mà thôi.
Ta kính hắn, hắn kính ta.
Ta thay hắn quản lý hậu cung, chăm sóc Hoàng tử Công chúa; hắn cho ta thể diện của một Hoàng hậu. Từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!