Một lúc lâu sau hắn mới buông ta ra, ánh mắt lại thoáng lên nét cười nhưng vẫn không chịu thả tay, cứ quấn lấy ta không rời.
Ta đưa tay đẩy hắn nhưng không đẩy nổi.
Hắn áp trán vào ta, nói:
"Xin lỗi, ta thề, sau này sẽ không giấu Uyển Uyển bất cứ chuyện gì nữa."
"Không được có lần sau." Ta ngấn nước mắt, trừng mắt nhìn hắn:
"Nếu còn tái phạm, huynh ra mà ngủ ở thư phòng đi!"
"Không dám, không dám."
Hắn nói bằng giọng nịnh nọt nhưng tay vẫn không buông, cứ ôm chặt lấy ta.
Nhẹ chút thôi. Ta bất lực lên tiếng, bị hắn siết chặt đến mức không thở nổi: Ta đâu có chạy.
"Cho ta ôm thêm một lát." Hắn thở dài:
"Ngày mai ta phải đi rồi."
Hả? Ta tròn mắt nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ không muốn, chẳng hiểu sao lại càng quyến luyến hắn hơn, thật sự không nỡ để hắn rời đi.
"Ở Sơn Tây có phát hiện một mỏ sắt, hình như là người của Lưu Thịnh." Hắn đưa tay lau khô nước mắt cho ta:
"Ta phải tự mình đến xem."
Kiếp trước, năm thứ ba sau khi Lưu Thịnh lên ngôi, Sơn Tây báo về một mỏ sắt khổng lồ, lớn nhất từ khi Đại Chu khai quốc đến giờ, cung cấp nguồn nguyên liệu dồi dào cho việc rèn binh khí và chiêu binh mãi mã, giúp Lưu Thịnh củng cố thế lực.
Mùa thu năm sau, hắn thu phục được vùng Tứ Xuyên và Tây Tạng, cũng từ đó ngôi vị Hoàng đế càng thêm vững chắc.
Kiếp này, sau khi trọng sinh, đương nhiên hắn không đời nào bỏ qua miếng mồi béo bở này.
Dẫu vậy, ta không chắc một Thái tử như hắn có thể nuốt trôi miếng thịt lớn này không.
Việc hệ trọng, từng bước đều đầy khó khăn.
Dù ấm ức, ta cũng không thể không chia xa Triệu Tu Niệm.
Huynh đi bao lâu?
"Chừng hơn một tháng." Hắn nhẹ giọng dỗ dành ta:
"Nhiều nhất là một tháng rưỡi, ta sẽ trở về."
"Vậy là bốn mươi lăm ngày." Ta đếm từng ngón tay:
"Mỗi ngày mười hai canh giờ, từng canh giờ đều không có huynh."
"Ta đảm bảo, trong vòng bốn mươi lăm ngày, ta nhất định sẽ trở về."
"Ngày mai khi ta cưỡi ngựa đến Đông Nam Đại Doanh, ta sẽ ngã gãy chân, phải ở nhà dưỡng thương hai tháng." Hắn thì thầm bên tai ta:
"Những ngày này, nàng hãy ở nhà bầu bạn với mẫu thân và ngoại tổ mẫu. Đợi ta trở về, ta sẽ đưa nàng đi Giang Nam ngắm hoa đào."
Cả hai chúng ta đều biết giông tố sắp kéo đến nhưng không chỉ không có ý định né tránh, mà còn muốn xuyên qua mây mù để thấy ánh mặt trời.
Ta nắm lấy tay hắn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!