Chương 17: (Vô Đề)

"Tất nhiên là ta tự vẽ thiết kế, rồi tìm thợ giỏi nhất kinh thành làm. Làm đến lần thứ ba mới thành công đấy."

Mặt trong vòng tay khắc một chữ Uyển nhỏ.

Chữ này thật sự… xấu đến mức khó mà tin được là từ tay của thợ lành nghề.

Ta kéo tay hắn lại, ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo. Trong lòng bàn tay trái, quả nhiên có một vết phồng rộp vì bỏng, hắn cố tình nắm tay lại suốt ngày nay để che đi.

Ngón tay ta khẽ vòng quanh chỗ phồng rộp, không dám chạm vào: Có đau không?

Không đau. Hắn xoay cổ tay cho ta xem:

"Chỉ hơi bỏng một chút thôi, ngày mai là khỏi."

"Nếu để lại sẹo thì không đẹp đâu." Ta lấy ra một lọ thuốc trị sẹo, bôi vào lòng bàn tay hắn nhưng vẫn giữ lọ thuốc lại:

"Huynh chẳng bao giờ để ý bản thân, nhất định bôi được một ngày rồi sẽ lại quên. Từ nay mỗi trưa đi qua phủ Lâm, ta bôi thuốc cho huynh."

Hai chúng ta vốn là một đôi được hoàng thượng ban hôn, cũng không cần tránh né điều tiếng, chẳng sợ người khác bàn tán.

Được. Thiếu niên mỉm cười dịu dàng, trong ánh mắt đầy vẻ cưng chiều:

"Tiểu đại phu Lâm gia phải chăm sóc ta cẩn thận nhé."

Xí. Ta hờn dỗi:

"Tiểu đại phu Lâm gia y thuật đứng đầu thiên hạ đấy."

Ánh mắt thiếu niên sáng rực nhìn ta, ta bất giác hạ giọng:

"Đối với huynh cũng là dốc lòng hết sức mà."

... 

16

Hai tháng sau khi ta làm lễ cập kê, Triệu Tu Niệm đến từ biệt ta.

Hắn phải đi Tây Bắc.

Ta nhớ ở kiếp trước, hắn suốt đời làm tướng quân tiên phong, tuy không lập được nhiều chiến công hiển hách nhưng cũng không phạm sai lầm gì nghiêm trọng, cuối cùng sống bình an. 

Nghĩ vậy, ta dặn dò:

"Đến Tây Bắc, đừng tham công mạo hiểm, vạn sự lấy bình an làm trọng. Tây Bắc trời lạnh, nhớ mặc thêm áo, ta đã làm vài đôi găng tay cho huynh, nhớ mang theo, đừng để tay bị nứt nẻ.

Tây Bắc khô hanh, huynh phải uống nhiều nước, ban đêm ngủ sớm một chút, thắp thêm vài ngọn nến, đừng để mắt bị tổn thương…

"Hắn kiên nhẫn lắng nghe, để mặc ta lải nhải như một mẫu thân già."Còn nữa, đến Tây Bắc không được trêu chọc tiểu thư nhà người ta.Ta hung dữ bổ sung:Nữ nhân đã có phu quân cũng không được!

"Triệu Tu Niệm nghe vậy thì bật cười, cố nén lại để cam đoan:"Trong vòng mười mét quanh ta tuyệt đối không có bóng dáng bất kỳ người nữ nhân nào.Còn nữa, đến Tây Bắc phải nhớ viết thư cho ta.

"Ta cúi đầu, giọng buồn bã."Tiểu tổ tông của ta, Uyển Uyển à, sao lại sắp khóc nữa rồi?

"Hắn ôm ta vào lòng, giọng thiếu niên vang lên từ trên đỉnh đầu ta:"Nhiều nhất là hai năm, ta nhất định quay về cưới muội."

Hắn muốn đến Tây Bắc giành lấy một tiền đồ, sau đó quay về cưới ta.

Hắn nói, khi trở về, hắn sẽ có đủ năng lực để bảo vệ ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!